Nhóm dịch: Sea***Thời gian từng phút trôi qua, Hoa Minh Nguyệt lấy điện thoại ra nhìn thì thấy đã gần 12 giờ đêm.Cô càng nghĩ càng cảm thấy không yên lòng, bèn vén chăn xuống giường đi xem người đàn ông “mặt đơ” kia đã về chưa.Cô túm bừa một người giúp việc ở cửa, giả vờ bâng quơ hỏi: “Bác có trông thấy anh chàng mặc âu phục màu đen lúc ban ngày không?”“Cô chủ muốn nói đến anh Tần đúng không? Anh ta ra ngoài từ chiều đến giờ vẫn chưa về.
Có chuyện gì ạ?”Nghe thấy vậy, Hoa Minh Nguyệt thầm kêu hỏng bét, có lẽ là cô đã gặp rắc rối.
Nếu ông nội cô mà biết chuyện, chắc chắn sẽ cho cô lên “xào măng” mất thôi.Cô chẳng kịp nghĩ nhiều, vội trở về phòng lấy chìa khóa xe ô tô rồi lao thẳng đến gara, Nhưng khi lái xe ra khỏi vườn hoa chưa được vài mét, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng phía trước.“Tần… Tần Tây Hải?” Cô sửng sốt, biết thế đã không hấp tấp như này.Giọng cô tuy nhỏ, song đối với một người từng ở trong đội cứu hỏa nhiều năm, có thể nghe thấy những âm thanh cho dù là gió thổi cỏ lay như Tần Đông Hải thì vẫn rõ mồn một.“Tôi tên là Tần Đông Hải, cô Cả ạ.” Anh bó tay với cô.
Lúc cởi áo vest ra, cả người anh đã ướt đẫm mồ hôi.Hoa Minh Nguyệt mặc bộ đồ ngủ Hello Kitty màu hồng, hầm hầm nhảy xuống xe.
Đáng lẽ cô nên biết rằng một người đàn ông từng ở trong quân ngũ như anh thì có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?“Hứ!” Cô thấy mình đúng là kẻ ngốc.Tần Đông Hải lau mặt, rồi cởi hai cúc áo sơ mi.
Mồ hôi chảy từ cằm xuống xương quai xanh, trông lại có phần quyến rũ.Hoa Minh Nguyệt nghĩ thầm, người đàn ông này quá đẹp trai, chẳng trách Trần Hương Ngâm lại mê mệt anh đến nỗi vung tay quẹt thẻ liền lúc 200.000 tệ.“Cô hứ cái gì? Cô còn không biết xấu hổ mà hứ?” Tần Đông Hải nắm chặt tay thành nắm đấm.
Anh đanh mặt đi tới với vẻ như sắp ăn tươi nuốt sống cô.Hoa Minh Nguyệt chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn cãi lý: “Chẳng phải anh đã về rồi đây sao, có mất miếng thịt nào đâu.”Tần Đông Hải đột nhiên đến gần cô, vẻ mặt vô cùng tức giận: “Đừng tưởng cô là cháu gái của Chủ tịch Hoa thì tôi không dám ra tay với cô.
Ông nội cô đã nói với tôi rằng nếu cô làm sai, tôi phạt cô thế nào cũng được.”Hoa Minh Nguyệt đứng đực một hồi, hai mắt rưng rưng, sau đó bĩu môi òa khóc: “Anh dữ với tôi! Anh vậy mà lại dữ với tôi!”Cô vừa đi vừa lải nhải nói mát: “Tôi muốn đi nói với ông tôi.
Tôi muốn mách ông, không… tôi muốn nói cho tất cả người giúp việc trong nhà biết, anh bất lịch sự với tôi.”“Á…”Hoa Minh Nguyệt đi đôi dép con thỏ nên bước không vững, thế là trượt chân ngã xuống bậc trong vườn hoa, may mà không bị thương đến xương cốt, chỉ bị trầy xước da.Lúc này, cô đang nằm sấp trên mặt cỏ với tư thế rất xấu hổ.
Tần Đông Hải điềm nhiên đi tới, đưa tay kéo cô lên.“Cô nặng quá, nên giảm cân đi.” Anh khẽ nói sau khi cảm nhận được sức nặng của cô.Hoa Minh Nguyệt ấm ức, nghẹn ngào nói: “Tôi chỉ có 50 cân… hơn một tí, nặng đâu mà nặng.”“Theo tôi biết thì với chiều cao của cô, cân nặng 46kg là vừa vặn nhất và khỏe khoắn nhất.” Anh thờ ơ nói.
Cú ngã của cô không chỉ xua tan mọi tức giận trong lòng anh, mà còn khiến anh cảm thấy hơi buồn cười.“Anh!” Hoa Minh Nguyệt ngồi trên cỏ, cổ chân đau đến mức không thể cử động, càng không đứng dậy nổi.Thấy cô rề rà không có động tĩnh gì, anh liền hỏi: “Cô còn không đứng dậy đi? Chẳng lẽ còn muốn tôi bế cô chắc?”“Bế…” Hoa Minh Nguyệt hết cách, đành phải giang hai tay ra.
Bây giờ không có việc gì quan trọng hơn việc đứng lên.“Cô nghĩ hay ghê!” Nào ngờ, Tần Đông Hải vắt chiếc áo vest lên vai, đoạn đi thẳng vào trong biệt thự.Cuối cùng vẫn là mấy người giúp việc đỡ cô dậy.Chuyện cô bị thương đã kinh động đến ông cụ Hoa.
Vì thế, đã nửa đêm mà biệt thự nhà họ Hoa đèn đuốc sáng trưng, người giúp việc đứng đầy cả phòng