Nhóm dịch: Sea***Một bàn toàn những món tây, nào bò bít tết, gan ngỗng kiểu Pháp, ốc sên Pháp...Mặc dù Trần Hương Ngâm không xinh lung linh nhưng cũng không xấu, gia thế tạm được, song Tần Đông Hải lại chẳng mảy may động lòng.Anh lịch sự đứng lên, nghiêm nghị nói: “Số tiền này coi như là trả tiền mấy cốc nước chanh vừa rồi.
Công ty còn có việc, tôi đi trước đây.
Cô Trần cứ từ từ dùng bữa.”“Ơ kìa, anh!”Chỉ là, anh đã quay người lạnh lùng rời đi, để lại cô ấy ngồi bực bội không có chỗ trút, đau khổ không thể nói ra.***Biệt thự nhà họ Hoa.“Cô Cả có ở nhà không bác?”Vú Lưu, người giúp việc cho nhà họ Hoa cầm lấy áo khoác âu phục mà Tần Đông Hải cởi ra, và chỉ lên căn phòng trên tầng.“Có, cô ấy vừa về.
Chẳng biết là ai lại chọc giận bà tướng nhà chúng ta, bây giờ đang trốn trên tầng hờn dỗi kia kìa.”Tần Đông Hải nhếch khóe miệng, nói: “Ồ, vậy sao? Lại giận? Cô ấy đúng là thích giận.”“Tuy cô chủ nhà chúng ta hơi đanh đá, nhưng chưa bao giờ nổi giận vô cớ, chỉ thích một mình trốn trên tầng.
Cậu Tần mau đi khuyên cô ấy đi.” Vú Lưu mỉm cười hiền hậu.
Bà cảm thấy Tần Đông Hải rất giỏi, có lẽ anh có thể bảo được cô chủ nhà họ.Anh gật đầu, sau đó sải bước đi lên tầng.Khi đến trước cửa phòng của Hoa Minh Nguyệt, anh gõ nhẹ ba cái rồi đẩy cửa bước vào thì thấy cô đang ngồi cau mày nhăn mặt trước màn hình máy tính, mái tóc đã bị vò rối thành ổ quạ.“Ơ, sao anh về nhanh thế?” Cô có vẻ hơi kinh ngạc.Không phải lúc này anh nên ăn tối cùng Trần Hương Ngâm sao? Sao đột nhiên lại về rồi?Tần Đông Hải bình thản đi tới, như giận như không mà rằng: “Cô làm tốt đấy, nhưng tôi không ở lại đó được.”“Tôi làm chuyện gì tốt cơ? Tôi không hiểu ý anh…” Hoa Minh Nguyệt chột dạ.Anh cười đáp: “Cô hỏi tôi à? Tôi lại đang muốn hỏi cô Cả có ý gì đây? Tôi không đáng giá bằng cái thẻ VIP sân gôn sao? Từ nay về sau cô đừng làm mấy trò vớ vẩn đó nữa, nếu không tôi sẽ vụt vài thước vào tay cô đấy.”Nói đoạn, anh còn thật sự lấy ra một cây thước dài.“Anh dám! Họ Tần kia, nếu anh dám đánh tôi, tôi sẽ khiến anh cả đời này không xuống được giường luôn.”“Phải là tôi khiến cô không xuống được giường mới đúng.” Anh chầm chậm đến gần, đoạn xách cô lên như xách một con gà.Với sức lực và tấm thân nhỏ bé này của cô mà cũng muốn khiến anh không xuống được giường, e là cô không biết tự lượng sức mình.Quay trở lại chuyện chính, vừa nãy vú Lưu nói rằng cô không vui, có lẽ đã gặp việc khó.Anh vô tình nhìn lướt qua mở đề của bài luận văn trên màn hình máy tính.
Hóa ra cô lo lắng về điều này.“Cô có còn muốn tôi dạy cô viết luận văn không?” Anh nhướng mày hỏi.Cái gì? Anh còn định mang chuyện viết luận văn ra để đe dọa cô? Người có khí phách như cô tuyệt đối không thể dễ dàng khuất phục trước sự uy hiếp của anh.“Anh Tần đẹp trai muốn dạy thì dạy, không muốn dạy thì thôi.
Chẳng lẽ tôi còn có thể đe dọa anh chắc?” Cô nói mát.Coi như cô giỏi.Có điều, Tần Đông Hải thật sự không hiểu cô nghĩ thế nào mà lại đổi anh lấy tấm thẻ VIP của sân gôn nhà Trần Hương Ngâm.
Anh rất muốn bổ đầu cô ra xem bên trong là thứ gì.“Ngày kia là phải nộp mở đề của bài luận nhỉ? Ừ, ngày kia là hạn thời hạn cuối cùng, nếu cô muốn “qua cửa” một cách thuận lợi thì mời cô ngồi xuống nghe tôi giảng đây.”Hoa Minh Nguyệt miễn cưỡng nghe theo.
Tần Đông Hải chuyển cái ghế đến ngồi bên cạnh cô.Khi hai người ngồi gần nhau, thỉnh thoảng anh lại ngửi thấy mùi hương vani trên người cô.Không giống như mùi nước hoa nồng đậm của những phụ nữ khác, trên người cô có mùi vani rất tự nhiên và tươi mát.Anh liếc nhìn đống mĩ phẩm và các các sản phẩm dưỡng da trên bàn trang điểm của cô.
Phải nói rằng cô rất có gu.Mùi hương trên người cô vậy mà lại là ZR, một trong số những nhãn hiệu nước