Nhóm dịch: Sea***Khi Tần Đông Hải bước vào văn phòng, Hoa Hoành Vĩ vẫn cắm cúi xem tài liệu, ra vẻ như không hay biết gì.Ông cho rằng anh còn trẻ mà đã đạt được những thành tựu đáng kể, đúng là nhân tài hiếm có.Nhưng thiên tài thường tự cao, còn ông dù sao cũng là Chủ tịch một tập đoàn, dẫu hài lòng về anh thì cũng không thể tỏ ra quá vồn vã niềm nở, điều đó dễ gây ra những thị phi không đáng có.
Song ông cũng không thể lạnh nhạt quá, vì sẽ khiến vị thiên tài này cảm thấy bị ghẻ lạnh.
Thái độ ở đây thực sự phải linh hoạt.Vả lại, ông quả thật cũng muốn xem thử, rốt cuộc Tần Đông Hải có đúng như lời nhận xét của người ngoài giới về anh hay không.Hoa Hoành Vĩ vẫn thong thả xem tài liệu cho đến trang cuối.
Bấy giờ, ông mới chậm rãi đóng tài liệu lại, rồi ngẩng đầu nhìn Tần Đông Hải như thể chỉ vừa mới nhận ra sự có mặt của anh.
Đoạn, ông chỉ tay về phía ghế sô pha: “Cậu Tần đến rồi à? Mau ngồi đi!”Tần Đông Hải giữ thái độ đúng mực, thậm chí hơi trầm lặng.
Anh gật đầu với Hoa Hoành Vĩ, sau đó ngồi xuống một bên ghế sô pha.Nom vẻ chững chạc của anh, Hoa Hoành Vĩ bình thản gật đầu và chậm rãi đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh anh.
Sau khi ngẫm nghĩ chốc lát, ông bảo Diệp Tuyết Nhi: “Cô đi lấy bộ dụng cụ pha trà của tôi ra đây.”Cô ấy vâng lời rời đi, đồng thời lấy làm tò mò.
Suy cho cùng, Tần Đông Hải là người thế nào? Chủ tịch Hoa vậy mà lại lấy loại trà quý được cất giữ như báu vật, bình thường còn không nỡ uống ra để mời anh.Cô ấy mang dụng cụ pha trà đến, những tưởng sẽ do bản thân thao tác, nhưng không ngờ Hoa Hoành Vĩ lại ra hiệu cho cô ấy đi ra ngoài, ý rằng ông muốn nói chuyện riêng với Tần Đông Hải.Thấy vậy, Diệp Tuyết Nhi hết sức kinh ngạc.
Lẽ nào Chủ tịch Hoa muốn tự tay pha trà cho vị khách họ Tần này?Cô ấy rất thắc mắc, bởi lẽ đi theo Hoa Hoành Vĩ đã lâu, cô ấy chưa từng thấy ông coi trọng người nào đến thế.
Chủ tịch Hoa quyền cao chức trọng lại muốn đích thân pha trà cho Tần Đông Hải.
Nói đến cùng thì Tần Đông Hải này là ai?Diệp Tuyết Nhi đầy một bụng câu hỏi.
Có điều, làm thư kí trưởng đã nhiều năm, cô ấy đã học được cách kìm nén sự tò mò.
Lúc rời đi, cô ấy còn len lén liếc nhìn Tần Đông Hải một cái.Đây vốn là cái liếc mắt rất khó nhận ra, Diệp Tuyết Nhi cho rằng mình sẽ không bị phát hiện.
Nào ngờ, Tần Đông Hải mắc bệnh nghề nghiệp nên rất “thính”.
Ánh mắt sắc của anh liền chiếu thẳng về phía cô ấy.Diệp Tuyết Nhi thót tim, cố giữ bình tĩnh, lịch sự nở nụ cười với anh.
Cho đến khi ra đến cửa, cô ấy vẫn còn ngẩn ngơ, thở phào một hơi, hồi lâu mới lấy lại tinh thần.Thật lòng mà nói trong những năm giữ chức thư kí trưởng, Diệp Tuyết Nhi đã đi cùng Hoa Hoành Vĩ gặp gỡ rất nhiều nhân vật lớn.
Tuy nhiên, chưa có ánh mắt của người nào lại khiến cô ấy thất thố như vừa rồi.Tần Đông Hải chắc chắn không phải là người đơn giản!Lúc này, trong văn phòng, Hoa Hoành Vĩ đang pha trà.
Động tác của ông rất tao nhã, thuần thục.Sau đó, ông đặt một chén trà trước mặt Tần Đông Hải, còn nhìn anh với vẻ mong đợi: “Cậu nếm thử xem thế nào ?”“Trà ngon ạ!” Anh đưa chén trà lên mũi khẽ khẽ ngửi rồi mới nhấp một hớp, và lim dim mắt.
Vị trà đọng lại trong khoang miệng, mùi thơm lan tỏa nơi đầu lưỡi: “Mùi vị đậm đà, uống vào thơm ngát, dư vị kéo dài, quả nhiên là hảo hạng.”Hoa Hoành Vĩ cầm chén trà mà bật cười ha ha.
Bây giờ, ông thật sự rất hài lòng với Tần Đông Hải.
Anh không chỉ là một chàng trai có thể lực mà còn có trình độ văn hóa rất cao.Phải biết rằng giới trẻ ngày nay không còn mấy ai kiên trì tìm hiểu về trà đạo.
Bảo họ uống trà chẳng khác nào bắt họ uống thuốc đắng.
Để tìm được một người như Tần Đông Hải, có thể nói là ngang mò kim đáy bể.Trong hương trà lượn lờ, Hoa Hoành Vĩ nở nụ cười, nét mặt hiền hòa: “Không ngờ cậu Tần cũng nghiên cứu về trà đạo.”“Không hẳn là nghiên cứu ạ.” Tần Đông Hải đặt chén trà xuống, nhìn thẳng vào ông: “Chẳng qua, bố tôi yêu thích trà đạo, mưa dầm thấm lâu, nên tôi cũng biết được chút ít.”“Cậu Tần xuất thân gia giáo.” Hoa