Tạ Khánh Dư bị A Dao dùng một tay ghìm chặt vào lòng, tấm áo y trùm lên che khuất tầm mắt, cơ thể lay động như phiến lá trước gió, hai chân không với tới mặt đất.
Mặc dù đầu óc lắc lư choáng váng nhưng Tạ Khánh Dư vẫn lờ mờ theo dõi thấy tình huống hiện tại. Hắn đã nhận ra mùi tanh ướt trên môi là máu, mở to mắt trừng màu áo xám bủa vây, rối bời kéo vạt áo người nọ: "Dao ca! Dao ca! Dừng lại đi!"
A Dao mắt điếc tai ngơ, vung ngang thanh đao rướm máu lao đi tựa chim cắt, một cước đạp xuống trũng cả mặt đất, đá gãy xương người như thể bẻ nứa. Ánh mắt vô cảm, cánh tay phải và mái tóc trắng vấy máu tanh nồng, sát khí bắn ra đè ép ngột ngạt - lột tả chân diện mục vị sát thần máu lạnh của Hoan Lạc cốc, y xuống tay với người cùng phe cũng chẳng có nửa nháy mắt trù trừ.
"Tả hộ pháp! Ngươi định làm gì? Mau thả Tạ đạo trưởng ra!"
Tạ Khánh Dư nhận ra giọng của Xà Cừ, thất kinh một tiếng vì cả cơ thể chợt nhẹ hẫng. A Dao sa vào bẫy lúc nhúc rắn độc, đuôi mày y hơi nhấc, xốc kẻ trong lòng lên cao hơn, nghiêng má đao đánh một chưởng tan xác bãi rắn, đạp chân thoát ra. Mắt thấy tấm lưới ập xuống trên đầu, y móc mũi đao vào mắt lưới, xoay một vòng ném nó về phía đám lâu la. Các trục xếp hình sao thình lình bắn ra hàng chục sợi dây mảnh đan chéo ngang dọc từ trên xuống dưới, hất tấm lưới úp về trên A Dao. Trước thế thập diện mai phục, y cực chẳng đã đành ôm Tạ Khánh Dư nhảy vào hố.
Tấm áo che mắt Tạ Khánh Dư đã tuột xuống, chứng kiến toàn bộ bẫy liên hoàn vừa xong, hắn hoảng sợ đến quên phải thở. Đám tơ chằng chéo phía trên đầu ánh lên tia sáng chết chóc, nếu A Dao chậm một chút thì đã có thể bị cắt lìa người.
"Dư Nhi sợ sao?"
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của A Dao mà Tạ Khánh Dư giật thót, trái tim đập như trống, cứng lưỡi gật gật đầu. Y xoa lưng hắn, khẽ cười khoe khoang: "Cốc chúng ta có mười ba trận pháp phòng thủ, đây mới chỉ là trận đầu tiên. Đừng sợ, ta đã đánh qua mười ba trận này hàng ngàn lần rồi."
Y đưa đao ra ngang ngực, nói: "Nhắm mắt, ngậm miệng, nín thở."
Chờ Tạ Khánh Dư nép vào lòng mình, A Dao liền vung đao chém sụp tường đất trước mặt, khom lưng bật nhảy luồn ra khỏi trận dây, bức hết kỹ năng khinh công vượt qua dòng cát chảy rẽ vào lạch mà bức tường vừa sụp ngăn cách. Cát ào ạt đổ như thác, thoắt cái đã ngập đến đầu gối A Dao, thật sự có thể chôn sống một người chỉ trong ba nháy đếm.
Mười ba trận pháp phòng thủ của Hoan Lạc cốc cực kỳ hung hiểm, vượt mười ba trận được xét là bài kiểm tra tuyển chọn Tả hộ pháp. Một khi đã bước qua ranh giới giữa trận đầu tiên và thứ hai thì kẻ ấy chỉ còn có thể cậy vào thực lực của chính mình, vắt kiệt ý chí sống còn, tìm ra nhất sinh trong cửu tử.
A Dao liên tiếp vượt qua mười một trận, bắp chân bị ép gần đến cực hạn, dẫm lên đất bằng mà hơi thở đã hơi loạn, có lẽ là do lần này ôm theo Khánh Dư. Người trong lòng nhíu mày khép chặt bờ mi dính cát, nhịp tim còn nhanh hơn cả y, căng thẳng hé miệng thở dốc, hai tay gắt gao ôm siết eo y. Ma xui quỷ khiến A Dao cúi đầu hôn lên trán hắn, bờ môi đọng máu khô khốc: "Đừng sợ."
Tạ Khánh Dư hấp háy mắt nhìn y, sắc mặt tái nhợt, bỗng lẩm bẩm: "Sơn Thiên Đại Súc, Trạch Địa Tụy, Thiên Sơn Độn, Lôi Địa Dự, Lôi Sơn Tiểu Quá, Thuần Ly*..."
* Tất cả đều là tên quẻ Kinh Dịch.
"Dư Nhi." A Dao nghe hắn đọc tới tên trận pháp thứ ba là hai mắt đã chan đầy ý cười, tựa như kinh hỉ xoa gáy, hôn môi hắn thật mạnh: "Đúng vậy, mười ba trận đều dựa trên sáu mươi tư quẻ Kinh Dịch để thiết kế. A Dao ta nhìn người quả không sai, Dư Nhi đúng là quý nhân chiếu mệnh của ta."
Tạ Khánh Dư nao nao nhìn y, cả người mơ màng lung lay, lại nói: "Dao ca, quý nhân của ngươi... không phải ta."
Đáy mắt A Dao tức khắc tối sầm, cả nét mặt cũng biến đổi. "Không phải Dư Nhi thì còn có thể là ai?"
Tạ Khánh Dư cúi đầu đăm đăm nhìn bàn chân trần của mình, hốc mắt nóng lên, mở miệng: "Đó là..."
"Khánh Dư! Vi sư đã căn dặn con bao nhiêu lần về việc không được tiết lộ thiên cơ?" Phí đạo trưởng đạp hư không lướt gió tới, râu tóc hai màu tung lên, phất phất trần về phía A Dao.
Y lập tức ghì người vào lòng, nâng đao chém xuống. Phất trần trông thì nhẹ tênh nhưng va chạm với đao lại khuấy lên kình phong cuốn cát xung quanh phụt cao, chính giữa chạy thành một rãnh sâu dài mấy trượng. Khánh Dư chỉ kịp kinh hô một tiếng 'sư phụ' liền bị A Dao đánh ngất.
"Xá đồ của bần đạo đã không phải quý nhân mà các hạ cần, có thể thả người được chăng?"
A Dao không đáp, tay vẫn đặt lên gáy Tạ Khánh Dư. Gió cuốn mái tóc bạc xuôi về một hướng, chuỗi chuông gió trên áo lụa vàng vấy máu leng keng ngân vang, ngũ quan như đao khắc đanh sắc lại khi lão nhân trước mặt hơi cử động. Phía sau lão, chậm rãi xuất hiện cái bóng khổng lồ của Hữu hộ pháp Đôn Hoàng cõng Đồ Mi trên vai.
"Nạp Lan Dao Chước." Tẩy Trần đạo trưởng vắt phất trần lên cánh tay, trầm thấp gọi tên họ y, mi gian cau chặt: "Ngươi sinh ra vào lúc trăng máu, vốn dĩ yểu mệnh mà may mắn gặp được quý nhân đúng thời điểm để vay mượn, kéo dài sinh khí đến nay. Nhưng cái thân xác của ngươi đã đến lúc tận rồi..."
"Yểu - mệnh?" A Dao hồ như cay nghiệt mà rít ra hai chữ này, tiếng cười vụn vỡ từ cổ họng khó kìm nén tràn ra ngoài. Y chĩa mũi đao bén ngót lên trời, chuôi đao dính cặn máu đỏ thẫm, khóe mắt hơi híp hỏi: "Lão đạo trưởng có biết vì sao đao của ta tên là Trảm Nguyệt không? Bởi lẽ ta hận! Hận mặt trăng tại sao mang màu đỏ vào giây phút ta sinh ra, hại ta phải gánh chịu cái danh tai ương, mười hai năm không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Rõ ràng mặt trăng liên quan quái gì đến ta đâu. Hay tại màu mắt khác biệt mà số mệnh định ta phải bị giam cầm, bị xa lánh, bị xem như súc sinh?"
"Ta hận. Ta rất hận! Dù toàn bộ thất tình lục dục của ta đều bị xóa bỏ, chỉ có nỗi hận này là không thể nguôi ngoai!" Y hung hăng vụt đao bới tung cát, mắt đăm đăm nhìn trời, căm chẳng thể móc hái mặt trăng xuống để băm nát dưới chân: "Mạc Tức đã hứa sẽ giúp ta gϊếŧ sạch hoàng tộc Điệp Cách và dòng họ tư tế nhưng rốt cuộc hắn lại động lòng với Cửu công chúa A Hoan, bị ả ta làm cho mụ mị đầu óc, thậm chí phát sinh quan hệ tới mức có cùng với nhau một đứa con... Thực không thể hiểu, ta không thể hiểu Mạc Tức tại sao lại giáng một đấm phản bội như thế vào mặt ta?
"Đồ Mi, ta biết bà hiểu rõ. Lý do mười lăm năm trước Mạc Tức phải đưa Mạc Tử Liên đến Tư quốc để nương náu, chẳng phải vì sợ Thủy Kính trang mà là do e ngại ta không kiềm chế được bản thân sẽ lên cơn điên làm hại con hắn!"
Đồ Mi chau mày, ánh mắt phức tạp, tuy phũ phàng nhưng sự thật chính là như vậy. Hoan Lạc cốc hiện tại và Hoan Lạc cốc hồi xưa khác biệt rất nhiều, trước khi Tát Phục chấn chủ, Cốc cực kỳ loạn. Tát Phục đã đạp qua núi xương biển máu mới trở thành người đứng đầu một bầy rắn độc, mạnh tay đàn áp để dựng nên Cốc bây giờ.
Công sức trong đó tuyệt đối không thể bỏ qua A Dao - thanh đao sắc bén Tát Phục mài ra làm cả đại mạc khiếp sợ. Chuyện cũ của A Dao chỉ mấy người Y Nhân, Y Nhã biết, bản thân Đồ Mi dẫu là tâm phúc nhưng cũng không rõ giữa A Dao và Tát Phục có mấy phần tín nhiệm, có mấy phần thỏa hiệp mà Tát Phục phải phòng bị A Dao đến vậy. Hiện tại xem chừng quan hệ chủ tớ giữa bọn họ thỏa hiệp nhiều hơn tín nhiệm.
Mà xem ra chính Tát Phục là người thất tín trước.
Mười lăm năm trước vương hậu quyết liệt dồn Cửu công chúa vào đường chết vì tội 'sinh ra con của con lai', sau khi Tát Phục cứu Điệp Nhi liền vội vàng đưa đến Tư quốc nhờ cậy sư phụ Quân Huyền, xong xuôi lập tức trở lại vương thành chịu trách nhiệm, thề sống chết có nhau với Cửu công chúa. Vừa vì bản lãnh nam nhi, vừa vì yêu.
Tát Phục rất rất yêu Cửu công chúa, điều này Đồ Mi dám thề trên mạng sống mình, mà Cửu công chúa cả đời lại chỉ tham luyến quyền lực tối cao. Cục diện Hậu Hoàng phân tranh hồi trước là bởi Cửu công chúa góp phần tạo nên, đặt bước đệm cho Thủy gia nhúng tay vào vương quyền. Vì tham vọng nên Cửu công chúa cương quyết không theo Tát Phục dù đã sinh ra Điệp Nhi. Không ai biết được khi bước lên giá treo cổ, Cửu công chúa có từng rung động với Tát Phục dù trong một cái chớp mắt, chỉ gián tiếp thấy nàng có bao nhiêu bản lĩnh lúc sinh thời để sau khi chết lại khiến Thủy phu nhân điên cuồng thực hiện giấc mộng xưng hoàng của nàng.
Tát Phục đã sớm nhìn thấu cuộc cờ quyền mưu của Cửu công chúa ngay từ lúc nàng mang thai Điệp Nhi. Hắn biết rõ nàng muốn sử dụng đứa con này làm mối liên kết để Hoan Lạc cốc phải xuất lực phò trợ tham vọng của mình. Nếu như nàng thật sự yêu thương Điệp Nhi thì đã chẳng nuôi dạy nhi tử như con gái - Tát Phục không hề muốn Điệp Nhi giả nữ mà chính Cửu công chúa mới là người làm điều đó.
Sở dĩ vậy: vừa để bảo đảm mạng sống của Điệp Nhi nếu thân phận bị phát hiện, vừa vì Cửu công chúa không muốn Điệp Nhi tham gia tranh quyền - chẳng phải nàng thương con, mà nàng không cần hai đứa con trai để cấu xé lẫn nhau. Cuộc cờ của Cửu công chúa gần như hoàn mỹ: sinh 'nữ nhi' Cửu Điệp hòng tương lai y sẽ lấy thân phận vương nữ gả vào Thủy gia - một gia tộc giang hồ chẳng có mấy thế giá nhưng chính là cái kén nuôi dưỡng thế lực khó bị phát hiện, sau đó từng bước tranh đoạt nâng đỡ Thánh tử lên ngôi.
Cửu công chúa đã sắp đặt toàn bộ số phận của các con từ trong bụng mình, tất cả vì hai chữ 'quyền lực'. Tát Phục thậm chí đã không dám nhận làm cha của Điệp Nhi và giấu y đến Tư quốc xa xôi cũng là do muốn ngăn cản số phận khốn nạn ấy. Nhưng rốt cuộc Cửu Điệp vẫn lấy danh vương nữ gả cho Thủy Nguyện, khom lưng bệ đỡ hắn trèo lên vị trí Quốc sư.
Thánh tử Ô