Sau bữa tối, Mạc Tử Liên mới cho gọi hai đứa nữ đồng quỳ từ đầu giờ. Bọn nó liền ngã gục xuống cát thở hổn hển, kiệt quệ đến mức không cựa quậy nổi, nước mắt giàn giụa. Mạc Bát nhanh chóng tiến lên xách eo chúng ném xuống dưới chân cốc chủ.
Mạc Tử Liên nhàn tản đút Bạch Bồng đang quấn quanh cánh tay ăn thịt sống, nhìn cũng không nhìn. Bọn nó theo hầu Đào nương bấy lâu, luật lệ phép tắc ắt khỏi bàn cãi, tận mắt chúng cũng từng nhìn thấy, sờ vào bao nhiêu dược nhân rồi: nên dù thừa biết bọn nó chỉ đơn giản vâng lời làm việc nhưng ở đây chẳng có lý do gì để y phải mở miệng. Quả thật, bọn nó lấy lại đủ hơi sức liền sốt sắng vái lạy, cầu xin cốc chủ trách phạt.
Y thầm vừa ý nhưng giọng vẫn lạnh lẽo: "Các ngươi còn nhỏ, bổn tọa cũng không muốn phạt nặng. Tuy nhiên tội lỗi lại lớn, tiềm tàng hậu quả trầm trọng, vì thế cũng không thể qua loa. Bổn tọa cho là nên chặt đứt một ngón tay của các ngươi, lấy đó làm dấu nhắc nhở để về sau không bao giờ tái phạm."
Hai đứa liền hãi đến nhũn cả người nằm rạp xuống, song quả thật được dạy dỗ rất tốt, dù run bần bật mà vẫn ráng kìm nén tiếng nức nở đáp lại: "Tạ, tạ ơn... cốc chủ..."
Mạc Bát được chủ nhân nháy mắt, liền quỳ xuống kéo tay hai đứa ra, tóm chặt như gọng kìm. Trên đỉnh đầu bọn nó phát ra tiếng tuốt sắc lạnh, cơ thể cứng đờ chờ khoảnh khắc đau đớn ập xuống nhưng... chợt có một cái chân mềm mại đạp lên mu bàn tay, một giọng nam vang lên, "Được rồi."
Áp lực kìm kẹp đột ngột biến mất, bọn nó mù mờ ngẩng đầu, thấy một con mèo mun và vạt áo trắng như tuyết.
Quân Huyền nhướng mi gõ trán Mạc Tử Liên, ghé sát tai y thì thầm: "Dọa nạt đủ chưa? Nhưng ta không thích làm ân nhân, cứ nói thẳng là cho ta hai người chăm mèo."
Bị vạch trần, y có chút thẹn thùng, đằng hắng bảo: "Ôi chao, Miêu đại gia vừa mắt hai người này sao?"
Bao Hắc Tử lần lượt ngửi ngửi hai đứa rồi nằm xuống trên tay chúng, lắc đuôi 'meo' một tiếng ra bề hài lòng.
Mạc Tử Liên nghĩ bụng 'con mèo này thành tinh rồi à?', ngoài mặt thì cười cưng chiều: "Được chứ, theo ý ca ca hết. Cho hai đứa nó hầu hạ Miêu đại gia cũng không có vấn đề gì." Đoạn lập tức lạnh giọng, "Các ngươi may mắn đấy, còn không mau cảm tạ cốc chủ phu nhân."
Y len lén để ý biểu cảm của ca ca, thấy đuôi mày hắn giật nhẹ một cái khi nghe đến hai tiếng 'phu nhân' nhưng cũng không có vẻ khó chịu.
Hai đứa nữ đồng vội vã dập đầu cảm tạ rối rít. Mạc Tử Liên kéo ca ca ngồi xuống, hỏi tên tụi nó: một đứa tên An Ca, một đứa tên Nhã Ca, đều là trẻ mồ côi ở Tư quốc được Đào nương thu nhận làm học trò. Nhắc tới Đào nương, chúng lo lắng ra mặt, ngập ngừng nhìn nhau, Mạc Tử Liên biết chúng nghĩ gì, thần sắc trầm xuống, bọn nó liền sợ run, im thin thít cúi đầu.
"Đáng lẽ hai ngươi được chọn để chăm Miêu đại gia của cốc chủ phu nhân, thân phận đặc biệt, vốn càng nên có dấu hiệu phân biệt nhưng vì phu nhân thương tình, bổn tọa tạm lưu lại ngón tay của các ngươi." Y răn đe: "Hiểu chứ?"
"Dạ!" Bọn nó lanh lợi vái lạy Quân Huyền: "Đội ơn phu nhân ạ!"
Chân mày của Quân Huyền nhấc cao hết mức, cho lui An Ca, Nhã Ca, hắn nhéo eo ai kia: "Hai tiếng 'phu nhân' này đệ gọi thuận miệng quá nhỉ?" Môi lại cố ý ghé vào tai y, "Còn chưa biết ai gả cho ai mà..."
Mạc Tử Liên mạnh tay bóp eo hắn, nghiến răng: "Về đến nơi, ta sẽ bắt huynh phải nói lại."
.
Xung quanh Hoan Lạc cốc có mười ba trạm dịch, đó là những điểm mốc để khách vãng lai tìm đường vào cốc cũng như để cảnh cáo kẻ miễn phận sự chớ xâm phạm. Mạc Tử Liên quen đường quen nẻo phóng vượt qua, những người canh gác hối hả gõ chuông thông báo, nhất thời - giống như một làn sóng kỳ diệu: âm thanh lan tỏa từ trạm này sang trạm kia, mười ba tiếng chuông nhịp nhàng nối đuôi ngân vang rền rĩ.
Nghe ca ca bật lên một tiếng 'chà', Mạc Tử Liên thầm đắc chí nắm chặt tay dẫn ca ca song hành tắm gió, rút roi quất về phía ba quả lục lạc to được cột bằng lụa màu sặc sỡ. Quả lục lạc ghép từ phiến kim loại cách điệu có đường kính gấp đôi trái bóng, sơn nhũ vàng, trong ruột rỗng treo vô số mảnh pha lê vỡ, lung linh dưới ánh nắng, bị va đập liền phát ra âm thanh réo rắt.
"Trở về rồi! Cốc chủ trở về rồi! Cung nghênh cốc chủ trở về!" Mọi người hối nhau chạy ra nghinh đón, bất ngờ trợn mắt há mồm nhìn cốc chủ nhà mình tươi cười tỏa nắng tay trong tay với một nam tử lạ lẫm phi như bay trên đường vào. Linh đinh lang đang, linh đinh lang đang... Thân roi liên tiếp quất vào các quả lục lạc trải dài suốt con đường làm náo động không dứt.
"Ai thế kia?"
"Cốc chủ mới lụm được người à?"
"Trời mé! Lụm ở đâu ra mặt hàng này thế? Ta cũng muốn lụm chồng!"
"Không giống lụm đâu, chắc là mua!"
"Không, không, không! Kinh nghiệm của ta thấy đây là người bị uy danh của cốc chủ chinh phục, cam tâm phục tùng ngài!"
Quân Huyền nghe tiếng nói rộn rã càng lúc càng ồn, hiểu sơ sơ suy diễn của bọn họ, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Mạc Tử Liên kéo tay ca ca chạy thẳng đến một đài các trụ đỏ, viền bạc, đột ngột ôm lấy eo hắn, đạp mạnh xuống bàn đạp, phi thân lên các đứng vững vàng. Quân Huyền giữ chặt tay y trên eo mình, không cho buông ra. Y có chút ngạc nhiên liếc hắn, trong đầu lóe lên bốn chữ 'cậy sủng làm kiêu'.
Thấy mọi người phía dưới nghển mặt trố mắt nhìn, y híp mắt quất roi vào cái khánh vàng óng treo trên cột dập tắt mọi âm thanh xì xầm, nghiêm túc cất giọng: "Ngày hôm nay bổn tọa có một tin mừng cực kỳ trọng đại muốn công bố với toàn thể cốc!"
"Chắc mọi người cũng đoán được!" Y rảo mắt nhìn qua tất cả biểu cảm khác nhau, khóe môi cong lên đến hết cỡ tuyên bố: "Đó là - !"
Cổ áo đột ngột bị giật mạnh, Mạc Tử Liên suýt thì ngã thẳng vào ngực ca ca, trợn to mắt nhìn hắn cực kỳ bá đạo khỏa lấp đôi môi và mọi từ ngữ chưa kịp nói ra của y. Giờ đây y đâu có ngốc nghếch như xưa, lập tức bắt kịp tiết tấu của hắn, hai tay đỡ lấy vòng eo, cúi đầu trầm vào tơ tình triền miên, ép buộc cánh tay ca ca phải gác lên cổ mình. Y ở Tư quốc thì đúng là ngốc thật nhưng đây là đất của y, nhà của y: tuyệt đối không được lộ ra thua kém! Tiếng nhốn nháo của mọi người chính là sự cổ vũ tốt nhất!
Quân Huyền thật bất ngờ trước thế dồn dập, mãnh liệt của Liên Nhi, gò má nóng bừng, mơ màng gác tay qua cổ y, bẵng một lúc lâu mới môi rời môi, nghe y thỏ thẻ vào tai rằng: "Ôi ca ca... một chiêu dùng hai lần không được đâu ạ."
Nói rồi cố tình ép người vào ngực, Mạc Tử Liên đường hoàng quay về phía đám đông vẫn đang ngỡ ngàng với đủ mọi sắc mặt, sảng khoái nói hết lời tuyên bố: "Như tất cả vừa thấy rõ! Bổn tọa đã định chung thân! Từ bây giờ đây chính là cốc chủ phu nhân của Hoan Lạc cốc!"
Bốp, bốp, bốp! Đồ Mi tựa vào lan can vỗ tay cười ngặt nghẽo chảy nước mắt: "Tổ tông ơi, ta thật hận không thể lôi Yến Sở đến đây xem tận mắt cảnh này! Ha ha ha!"
Hữu hộ pháp điềm tĩnh xe chỉ luồn kim bên cạnh, cây kim bé tí kẹp giữa hai ngón tay to ngó chẳng khác gì cọng lông trâu, tuy vậy kỹ thuật của gã rất thuần thục: thử một lần là luồn chỉ qua lỗ kim, tiếp tục thêu đóa hoa hồng sa mạc sinh động.
Cốc, cốc, cốc.
Đôn Hoàng cất giọng ồm ồm: "Vào."
Đồ Mi không giấu được ngỡ ngàng nhìn Mạc Nhị áp giải Đào nương.
.
"Hai đứa An Ca và Nhã Ca cần phải được dạy dỗ lại một chút rồi chúng sẽ là thị tỳ của ca ca." Mạc Tử Liên dắt Quân Huyền đi về phòng của mình nghỉ ngơi sau cuộc hành trình dài.
Y sắp xếp tỉ mỉ như vậy cũng do hiểu ở trên xứ lạ thì có đồng hương bên cạnh sẽ thoải mái hơn, chân lý là thế: không gì có thể cắt đứt lòng người hướng về quê hương. Y muốn giúp ca ca từ từ làm thân với nơi này qua thời gian chứ không phải xô huynh ấy mày mò giữa sương mù.
Bởi y muốn một ngày không xa, ca ca cũng sẽ xem nơi đây là nhà.
Cởi giày ở thềm cửa, Quân Huyền đạp chân trần lên một lớp thảm lông mượt mà, đi thêm vài bước liền rất đỗi bất ngờ vì nhận ra cả căn phòng đều được trải thảm lông phủ kín sàn.
Mạc Tử Liên cười nhìn ca ca co ngón chân nghịch thảm lông, dắt hắn đi vòng quanh để làm quen với cách bày trí của căn phòng rồi cúi xuống bế người lên, đi thẳng đến giường ngủ rộng lớn mắc rèm châu lung linh buông rủ. Quân Huyền ngả lưng xuống nệm chốc lát liền nhũn cả người, lăn một vòng than ôi: "Giường của đệ êm quá..."
Chăn đệm màu xanh lam dệt bằng tơ tằm mịn màng, đông ấm hạ mát. Gối to, gối nhỏ nhồi lông vũ chồng lên nhau, cả cái giường như một đám mây bồng bềnh, đặt lưng xuống chỉ muốn ngủ. Ban đầu Mạc Tử Liên cố tình đi chậm để chờ Đào nương, sau đó mới tăng tốc để sớm ngày về cốc, vì thế Quân Huyền thật sự rất mệt với nửa sau hành trình, nằm một hồi thì hai mắt díu lại, không tự ý thức dáng vẻ mình nào khác một con mèo cuộn tròn trong ổ.
"Ôi ca ca, nên cởi bớt y phục." Y cười khẽ nói xong, ca ca lười biếng lật ngửa ra, nhắm nghiền mắt dang hai tay.
Ơ kìa, ta cởi cho huynh á? Mạc Tử Liên xốc cao tinh thần, nhủ bụng: mình chỉ cởϊ áσ ra, không làm gì cả; mình chỉ cởϊ áσ ra, không làm gì... Nhưng y nghĩ vậy, người kia lại không, khi chỉ còn một tầng áσ ɭóŧ mỏng thì hắn bỗng cong tay, cong chân quấn lấy y, vừa giống như một con mèo mềm mại làm nũng lại tựa hồ loài rắn dai dẳng quấn quýt, lời nói cũng tỏa ra hơi thở mê hoặc, "Phu quân, một tháng rồi phu quân không nhớ ta ư?"
Sợi dây nghị lực của Mạc Tử Liên tức thì đứt phựt, đáy mắt tối tăm, y tóm lấy hai tay hắn ghì xuống. Dần dần, lời nói cám dỗ chuyển thành tiếng nỉ non ướŧ áŧ... Y nhìn đôi mắt mông lung của ca ca, chợt tức cười, lại đánh mạnh xuống bờ mông nâng cao, nhịp độ thêm hung hãn: "Ai dạy huynh hư hỏng và giảo hoạt thế này!"
Quân Huyền đỏ mặt, vùi đầu vào gối rêи ɾỉ.
"Ôi... Huyền ca ca của ta gấp đến không chịu nổi rồi. Thực sự hận chẳng thể tuyên cáo với tất cả mọi người ta là của huynh đúng chứ?" Mạc Tử Liên sao mà không biết nụ hôn trên đài là Huyền ca ca của y muốn ra oai với toàn thể cốc - chính là 'cậy sủng làm kiêu' đấy. Hiện tại kéo y lên giường cũng là tiếp tục thị uy cho mọi người thấy: bản cốc chủ sủng ái phu nhân thế nào.
Quân Huyền xác thực là 'làm kiêu' đấy, có vấn đề gì đâu, luận võ công hay năng lực thì lúc nào hắn cũng sẵn sàng tiếp đón ai muốn khảo nghiệm, về sự tin phục của lòng người thì nhất thiết phải có thời gian và cơ hội: cứ từ từ mà tiến là được rồi. Trước hết, hiện tại hắn chỉ muốn cho bọn họ thấy Liên là của hắn. Mặc ai tin hay không tin, phục hay không phục, chịu hay không chịu thì Liên vẫn cứ là của hắn đấy.
"Ôi Huyền ca ca..." Vừa bá đạo vừa mê hoặc chết người. Mạc Tử Liên say mê, âu yếm ôm hắn vào ngực: "Ca ca muốn ta để lại dấu vết ở đâu trên huynh?"
Bắp đùi Quân Huyền bị chân y chen vào tách ra, áσ ɭóŧ mỏng ẩm ướt viền theo dáng người đẹp đẽ, hắn duỗi tay kéo cằm y kề sát yết hầu gợi cảm, mập mờ đáp: "Nơi nào người khác dễ thấy... A, ưʍ..."
Tình sự cũng không kéo dài, Mạc Tử Liên quan tâm ca ca mệt mỏi, vắt khăn lau sạch mọi thứ rồi nằm xuống ôm hắn. Quân Huyền cọ cọ trong ngực y, đột ngột ngửa mặt cắn mạnh vào cổ y rồi mới chịu ngủ.
.
Dưới mái vòm ốp ngói lưu ly trong vắt ở sảnh lớn, mười chiếc ghế thái sư lót đệm mềm xếp đối diện nhau cách con đường trải thảm