Tiên, ma vốn thuộc về hai thái cực đối nghịch nên máu của Ti Nguyệt tương khắc với Dao Quang, đáng lý nên bị cơ thể bài xích, ngặt nỗi cả hai lại là song sinh, vì thế máu của Ti Nguyệt mới có thể hòa vào máu Dao Quang. Máu rắn quỷ ngàn tuổi, một giọt cũng đủ làm thần tiên lảo đảo, huống hồ Phá Quân hút độc cho Hoa sen còn bị trúng thêm nọc độc của rắn quỷ.
Do đó, Dao Quang mới không có sức ngã vào ngực yêu tinh, gót chân lâng lâng hồ đi trên mây: "Ta, không ổn..."
"Máu rắn!" Hoa sen đang thất hồn lạc phách tỉnh táo lại, mặc kệ khuôn mặt đỏ chót dừ như say rượu và hơi nóng hầm hập bủa vây toàn thân bế ngài đặt lên giường. Y luống cuống tay chân đi qua đi lại tìm kiếm, dù không biết mình muốn tìm gì, trong đầu rối như tơ vò. Mê man ngồi thụp xuống, y cố mò mẫm ký ức kiếp trước tìm cách giải quyết, đột ngột bị nắm cổ áo kéo lên giường.
Dao Quang dùng hết khí lực ghì y xuống nệm rồi lại mềm ra sấp trên ngực yêu tinh, hai chân cong lại gác qua thắt lưng y, búi tó xõa như thác, đầu lưỡi liếm môi dưới mang vẻ gợϊ ȶìиɦ khó cưỡng, hơi thở run lên như tiếng nức nở: "Ta... không có, sức. Giúp, ta..."
Cần cổ bị hà hơi như bén thế lửa thịnh, đầu óc Hoa sen hoàn toàn trống rỗng, tứ chi hành động trước khi kịp nghĩ, bàn tay vồ vập áp vào eo ngài, nắn bóp trượt xuống cởi đai lưng, con mắt chợt tỉnh táo lại vì cơ thể phía trên mẫn cảm run rẩy. Y để cho ngài bất an mò mẫm trên người mình, nghe tiếng gọi nỉ non 'Liên Hề, Liên Hề', tự nhiên cảm thấy buồn chán.
Y buồn chán về chính mình, cầu người lâu như vậy, nay cũng sắp xuống lỗ rồi mà mỡ dâng lên tận miệng mèo thì vẫn hồ đồ, thiếu quyết đoán. Nhưng vốn mình càng quý trọng ai thì càng không nỡ xúc phạm, bất kể là tình huống nào.
Có lẽ ta sẽ phải hối hận về chuyện này... Hoa sen nghĩ đoạn, rồi hạ quyết tâm trở mình đè xuống hôn Tinh quân, hai tay ra sức giữ chặt tay ngài lún vào đệm giường đến tái nhợt, khiến Dao Quang vốn đã không có sức mà còn bị bó tay, bó chân, bất mãn hừ, căng lưng cựa quậy.
Yêu tinh quan sát kỹ mọi biểu cảm của ngài, ánh mắt có chút chua xót: quả là nếu ngài chưa thật sự cam nguyện như kiếp trước thì sẽ khó chịu.
Dao Quang vốn khắc kỉ, từ khi sinh ra đã khắc nghiệt với bản thân, nhờ thế mới có thể lột bỏ thai cốt yêu quái mà tu thành thần. Du͙ƈ vọиɠ nói chung rất xa lạ với hắn, hắn chưa từng có ham muốn, ham muốn bị khơi dậy ở hiện tại chỉ là bản năng loài do máu rắn quỷ kíƈɦ ŧɦíƈɦ - vì thế, có thể nói là cả tâm trí lẫn thân thể Dao Quang đều rất mâu thuẫn.
Trùng hợp Hoa sen tinh cũng là một bé nai tơ vụng về, tất cả kinh nghiệm chỉ gói gọn vỏn vẹn trong ký ức kiếp trước (mà lúc đó còn có Hầu gia tận tình chỉ dẫn), tâm hồn y cũng đang rất mâu thuẫn.
Yêu tinh tiến vào làm Dao Quang đau đến rơi nước mắt. Hoa sen vừa nhói tim vừa hốt hoảng muốn khóc theo luôn nhưng cả hai mà cùng khóc thì còn làm ăn được gì? Nên y phải nuốt nước mắt làm mặt mếu, cố gắng nên 'trò trống'. Có lẽ vì cảm nhận được sự cẩn thận, nâng niu đến dường như rụt rè của y, Dao Quang lau khóe mắt, khích lệ nói: "Liên Nhi*, tiếp tục."
* Tức: "Hoa sen nhỏ", cách gọi âu yếm.
Nghe kiểu gọi này, y xúc động suýt rơi nước mắt: "Vâng."
"Ưʍ... Liên Nhi, từ từ thôi..."
Mưa gió vỗ vào cánh cửa sổ, khí lạnh bị hòa tan giữa hai thân thể trên giường, tóc mai như thác đổ quấn riết vào nhau, làm qua một lần, đôi bên đều trở nên cháy bỏng, nhiệt tình hơn, mặc kệ tất cả luân lý, hóa thành thiêu thân lao vào lửa.
Dao Quang tuy đã lấy lại khí lực nhưng không có ý muốn đẩy yêu tinh ra, mười ngón tay cong lại ôm chặt lưng y, cổ duyên dáng ngửa về sau, không ngừng thở gấp, mỗi lần bị thúc vào thì giữa lồng ngực có gì đó mạnh mẽ nảy lên như muốn thoát ra, đôi mắt mông lung cố chấp không rời Hoa sen.
Một tay riết vòng eo thon, kéo bắp đùi săn chắc lên, yêu tinh liếm khóe môi, đôi mắt như sẫm hơn. Phá Quân luồn tay vào tóc y, ngửa mặt hôn liên tiếp lên gương mặt y, tiếp theo ngài như điên đảo, nồng nhiệt dính lấy yêu tinh, không nỡ xa rời y một giây. Bản năng của Dao Quang thức tỉnh, toàn bộ cơ thể linh hoạt, mềm dẻo quấn riết người kia, gắt gao như rắn siết chặt con mồi, uyển chuyển hầu hạ, khiến Hoa sen kinh diễm, vui sướng đến hồn lạc phách bay. Y mạnh mẽ đè tay ngài lại, cũng như điên đảo cúi đầu hôn ngài, hôn mọi tấc cơ thể của ngài, răng nanh cắn vào da thịt làm người trong mộng không ngừng run rẩy thở dốc. Mỹ cảm như một giấc mơ.
"Liên Nhi... Liên Nhi..." Khi đã mệt nhoài, Phá Quân rúc trong ngực yêu tinh, tỉ tê gọi một cách cố chấp mà đôi mắt lại mờ mịt. Hoa sen vuốt ve toàn thân ngài, êm dịu đáp: "Ta đây."
Dao Quang rờ rẫm thân trên của y, hỏi: "Cơ thể của ta không ghét ngươi, tại sao vậy?"
Y xoa xoa eo ngài, cười rầu không trả lời.
Tinh quân lại ôm má y hôn một cái: "Ta phát hiện ra mình rất thích hôn ngươi, tại sao vậy?"
"Ngươi có vẻ rất hiểu cơ thể ta, tại sao vậy?"
"Tại sao ta cũng thấy quen thuộc với cơ thể ngươi?"
Mưa vẫn còn rơi lất phất, tĩnh tọa như sợi khói nhang nhuốm mùi đạo pháp, trong phòng, một người tiếp tục hỏi rất nhiều câu, một người chỉ nghe mà như điếc, như câm. Phá Quân tự ái, có chút bực mình hỏi: "Muốn làm nữa không?"
"Muốn ạ." Yêu tinh đáp ngay tắp lự.
"..." Dao Quang nhất thời vừa bực vừa buồn cười: nghị lực và liêm sỉ đâu mất rồi? Cánh tay gác qua cổ Hoa sen, nằm dưới thân y, eo hông mỏi rã rời đến rơi nước mắt: "Liên Nhi... từ từ thôi..." Giữa cơn say tình, ngài bỗng hỏi, "Trước đây chúng ta có phải từng quen nhau?"
Hoa sen không kìm nổi nữa, ôm chặt lấy ngài, bật khóc.
.
Ti Nguyệt đứng gần rìa vực quỷ, tránh khỏi những cái tay tái mét, thối rữa lòi cả cơ xương đang cố ngọ nguậy bò lên như lũ dòi bọ gớm ghiếc. Hai bên mép vực mọc ra hàng vạn cọng rễ đen đủi, rối bù, càng lên cao càng xoắn riết vào nhau, tạo thành một cấu trúc lưới xù xì, thân tròn to lớn, đâm thẳng lên trời Minh giới. Đồ sộ, hùng vĩ.
Ra đây là Vạn Quỷ Đạo, xấu khiếp. Y áp tay vào ngực xem có gì lạ không rồi nhàm chán bỏ đi. Từ lúc có tim, Ti Nguyệt bắt đầu hình thành thói quen sờ ngực, thấy cái gì đẹp, cái gì xấu, cái gì vui, cái gì buồn, cái gỉ cái gi... cũng sờ vào ngực coi trái tim nhỏ bé bên trong có phản ứng gì chăng.
Trống rỗng, thật trống rỗng.
Dù là song sinh, Ti Nguyệt bẩm sinh đã khác biệt hoàn toàn với Dao Quang, cơn đói khởi đầu đã định ra cách sống nhục dục, cơ khát, phóng đãng, dâm dật... Từ trước khi đọa quỷ, Ti Nguyệt đã tràn đầy du͙ƈ vọиɠ, như những cơn đói khát đòi y phải lấp đầy. Và y cũng luôn thỏa mãn mọi du͙ƈ vọиɠ: ăn thịt, uống máu, chơi bời, làʍ ŧìиɦ, gϊếŧ chóc. Nhưng tất cả hành vi đó chỉ thỏa mãn sự trống rỗng của du͙ƈ vọиɠ trong nhất thời, cảm giác trống rỗng vẫn cứ lặp đi lặp lại, như cơn đau rát cổ họng của kẻ sắp chết khát trong sa mạc, Ti Nguyệt khao khát thứ gì đó có thể vĩnh viễn lấp đầy sự trống rỗng này.
Y từng cho rằng 'thứ đó' là một trái tim, vì thế luôn tìm ăn tim đạo sĩ, tim của đạo sĩ dày linh khí, là vật đại bổ, mỗi tháng chỉ có thể ăn một quả. Ăn vào thì cả người như nhiễm đạo pháp, lười biếng thấy rõ. Nhưng dẫu có ăn bao nhiêu trái tim nhớp máu thì cảm giác trống rỗng vẫn còn đó.
Ti Nguyệt sống đã mấy ngàn năm, đã quá chán ngán với mọi trò nhục dục, gϊếŧ chóc. Tới khi gặp Tiểu Bảo, y chợt nghĩ đến việc báo ơn, chơi với giống loài thay đổi cảm xúc liên tục này đúng là vui hơn nhiều.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Ti Nguyệt nhớ như in bóng trăng ngà trên bầu trời đỏ của sa mạc, lồng ngực y mở toang, máu lõng bõng tuôn ra dơ duốc, trong lòng không có hận, không có ghét, không có du͙ƈ vọиɠ cầu sinh... chỉ có một mảnh trống trải, cô liêu. Y nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Khi mở mắt ra, ngỡ ngàng như đã qua trăm lần trăng lặn, con rắn nhìn thấy một đạo sĩ, linh khí như tơ triền quanh thân dày đặc, rõ ràng là kẻ sắp thành tiên - thế mà lại cứu một con yêu quái sắp đọa thành quỷ. Người này mặt mũi nõn nà, pháp lực cao siêu, cam lòng bẻ một khúc xương sườn của mình cho y, cười tươi như hoa nở: "Ta tính ra sắp tới thiên kiếp của mình, trong lòng cứ chộn rộn không yên, mơ hồ thấy bản thân còn thiếu gì đó, nay gặp ngươi ta mới an tâm được. Ngươi là kiếp nạn cuối cùng của ta nhỉ, rắn nhỏ?"
Ti Nguyệt không rõ thiên kiếp của đạo trưởng xảy ra thế nào nhưng nhìn qua hai kiếp dây dưa thì đủ biết là thất bại rồi. Tu luyện mấy ngàn năm mà vẫn còn là người phải nói là thất bại thảm hại.
Y bỗng nhớ đến lúc Minh Dư nằm trên ngực, hung hăng bóp mặt mình nói: "Dung mạo đẹp thế này đúng là sinh ra để làm kiếp nạn của ta."
Kiếp làm Tiểu Bảo thì là một bé mồ côi giữa loạn ly, mê man, hồ đồ được y cứu mạng rồi nuôi nấng nên nảy sinh tình cảm cũng coi như bình thường. Nhưng dù Minh Dư võ không hay, văn không giỏi thì vẫn được người ta yêu thích, lớn lên trong êm ấm, an vui, đã như thế mà tại sao vẫn đem tim trao cho y? Một giống loài thật kỳ quặc.
Không, chính xác phải là bản thân Minh Dư kỳ quặc. Minh Dư kết bạn với yêu tinh, Minh Dư không giỏi đạo pháp mà lại ưa thích tìm hiểu yêu ma, Minh Dư thấy quỷ không sợ, Minh Dư khen quỷ đẹp, Minh Dư muốn tán tỉnh một con quỷ... Bị một con người theo đuổi thực sự rất phiền phức bởi vì loài người thay đổi quá nhanh, lúc thì thế này, lúc thì thế kia, không cho một con quỷ kịp tiêu hóa vấn đề gì cả.
Lại nhớ lúc Minh Dư kiễng chân hết cỡ nâng cằm y, làm dáng ông cụ non nói: "Đợi cho ngươi tiêu hóa vấn đề thì đã là tám hoánh ba đời nào, ta đây ôm uất hận chết rục xương rồi. Thế nên ta không cần ngươi tiêu hóa, ta chỉ muốn ngươi nhớ thôi được không? A Nguyệt ghi nhớ mọi lời của ta nhé? Tám trăm năm sau ngươi hiểu rồi thì lại đi tìm ta nhé? Mà thôi tám trăm năm lâu lắm, ngươi nhất định phải tìm ta khi có cơ hội nhé?"
Minh Dư qua đời khi còn trẻ, chết cũng rất khó coi, lồng ngực bị xé rách, máu nhuộm đỏ dao đài, dẫu vậy gương mặt rất an bình và thanh thản. Cũng đúng thôi, Minh Dư sinh ra, lớn lên giữa bao nhiêu niềm vui, dù học dốt cũng không bị ép buộc, lúc nào cũng vui vẻ làm điều mình thích, đối với Ti Nguyệt đã hết lòng hết dạ, chết không nuối tiếc.
Duy có một điều lạ lùng, Ti Nguyệt thấy rõ Minh Dư học đạo pháp còn kém hơn một con quỷ như y mà quả tim lại tràn trề khí linh như đạo giả cao thâm, làm y nuốt xong liền chìm vào giấc ngủ đông gần một trăm năm.
Thậm chí hiện tại vẫn còn buồn ngủ, nếu không nhờ Hoa sen tinh đánh thức thì chưa biết chừng y còn ngủ thêm mấy trăm năm nữa.
Một khúc xương sườn, một trái tim, y đều lấy từ một người.
Minh chủ đại nhân chống má vân vê một quân cờ vây rồi đặt xuống, lạnh nhạt nói qua bức rèm châu: "Quả là đã lâu chưa thấy ngươi đi ngang qua Vọng Hương đài, bọn tiểu quỷ còn đồn là ngươi bị đạo sĩ trừ rồi, đến tìm ta chỉ để nằm ngủ một giấc thôi à?"
Con quỷ nằm ườn trên ghế, đuôi rắn cuộn lại dưới đất, chậm chạp mở mắt nhìn hư vô. Minh chủ hỏi tiếp: "Ngươi muốn tu hành sao?"
"Cái gì?" Ti Nguyệt tưởng là lỗ tai hỏng rồi: "Tu hành? Quỷ đi tu? Bà đang kể chuyện cười à?"
"Hửm? Vậy mà gần đây bản chủ nghe bọn yêu ma đồn đại Ti Nguyệt đại nhân đổi tính nết, chẳng tha thiết làm gì, chỉ lang thang xuôi theo dòng Vong Xuyên, nam thanh nữ tú ngã vào ngực cũng lười để ý, lười ăn uống nốt, nằm ngủ suốt ngày..."
"Bà muốn lên giường với ta à?" Con rắn xổ lời tếu táo, lập tức bị âm binh hộ pháp chĩa binh khí thét mắng: "Làm càn!"
Minh chủ giơ tay lên, tiếp tục nói: "Năm xưa Phá Quân cũng dựa vào thiền định cấm chế mà chìm vào giấc ngủ dai dẳng để trấn áp bản tính, suốt một ngàn năm không ăn uống, hay giao hoan, thành công được Bắc Đẩu độ kiếp, tu thành thần. Ngươi muốn bắt chước Phá Quân sao?"
Ti Nguyệt dùng ánh mắt 'cái khỉ gì vậy' nhìn bà ta.
"Uổng cho ngươi là một đại quỷ mà toàn thân lại nhuốm mùi đạo pháp. Ngươi ngang ngược tự mãn, phóng túng đào hoa, máu lạnh vô tình, thủ đoạn độc ác, giờ đây lại vướng vào đạo pháp, tức cười làm sao. Số mệnh thật sự rất thú vị." Minh chủ cong khóe môi nhòn nhọn: "Ti Nguyệt, ngươi có từng nghĩ là người kia thực chất mới là kiếp nạn của ngươi hay chăng?"
Ti Nguyệt ly khai chỗ Minh chủ, tựa vào cầu Nại Hà, chạm tay lên ngực nhìn những bóng hồn đi đầu thai, vu vơ nghĩ: Minh Dư là kiếp nạn của ta sao?
Từ thuở xa xôi, Ti Nguyệt vốn là kẻ phải ở lại canh giữ hoang địa - đất do máu thịt của mẹ Thiên Bạch Xà bồi đắp nên, nếu như ở lại, có thể y đã trở thành quỷ vương một phương. Tuy nhiên, Dao Quang đã ngăn cản cái tương lai ấy. "Nhân" này là do Dao Quang gieo đầu tiên.
"Quả" là gì? Ti Nguyệt vẫn thành quỷ nhưng là quỷ có xương tiên - tức là không sa đọa 'hoàn toàn' thành quỷ, đó là lý do y vẫn có một chút lương tâm.
Dao Quang lấy tim và xương sườn của y đúc kiếm Tê Nguyệt, có thể chém vạn quỷ và mọi thứ của âm giới trừ một mình y - vì nó vốn thuộc về cơ thể y.
Em trai không muốn đối địch với anh trai.