Trận bão cát kéo dài tầm nửa canh giờ thì tắt, vứt lại màn trời chiếu đất bặt câm. Dù là đêm tháng một mà vừng trán và lưng Quân Huyền đẫm mồ hôi. Mạc Tử Liên chầm chậm hít vào, thả hắn ra, cẩn thận tháo khăn trùm đầu xuống giũ sạch cát bụi, hỏi: "Huynh không sao chứ?"
Hắn mới hé răng liền gập eo ho khan như xé phổi, gật đầu. Y vừa vỗ lưng cho hắn vừa phủi cát bụi trên mình, gọi người lấy túi nước thấm ướt khăn rồi lau mặt, lau cổ cho ca ca. Đầu tóc Mạc Tử Liên đầy những cát, ngả vàng như cháy nắng, song y vẫn lo cho người ấy trước rồi mới đứng dậy làm sạch mình.
Lại có tiếng động rầm rập ồn ào, một toán người cưỡi ngựa, giắt đao kiếm cuốn theo cát bụi chạy đến, tản ra vây lấy bọn họ. Chúng là dân du mục, cao lớn và tràn ngập dã tính, quấn khăn trên mặt mà xuôi theo bão cát như sứ giả của thiên tai. Một gã mặt sẹo trong bọn tuốt thanh mã tấu, xổ tiếng dị tộc đoạn chém về phía A Bát, cả đám thét lên xông vào bọn họ, ánh mắt khát máu và tràn trề du͙ƈ vọиɠ cướp đoạt.
Một trận hỗn chiến.
Roi da như linh xà quất gãy chân ngựa, con vật đáng thương hí vang gục xuống cát. Mạc Tử Liên đá bay hung khí, đầu roi cuốn quanh cổ họng siết mặt mày gã du mục tím tái, bẻ một tiếng 'rắc'. Qua khóe mắt thấy một thanh mã tấu chém tới, y bật lên uốn mình né, thân roi bắn ra chọt mù mắt gã ta. Mũi chân sượt qua thân đao lấy lực, y tóm lấy cánh tay vật gã ngã khỏi ngựa, lưỡi đao bán nguyệt xoay vòng đâm thâu yết hầu.
Mạc Tử Liên gϊếŧ liên tiếp bảy tên, đầu roi nhỏ máu rủ xuống gót chân, mắt lạnh quay đầu lại, y thấy gã thẹo đang xông về phía mình. Con ngựa hung dữ giơ hai móng hất tung cát bụi làm mờ tầm nhìn, song thân roi vẫn chuẩn xác sượt qua vành tai gã. Gã vung mã tấu chém xuống, tuy mất trật tự nhưng lại toát ra sức mạnh đáng gờm.
"Liên!" Huyền ca áp sát vào lưng, chuyển kiếm qua tay y, Mạc Tử Liên vụt lên chém rách cằm gã Thẹo. Gã vẫn chưa ngã, rút từ đai lưng ra một cái búa, nhe hàm răng vàng khè, như một con thú hoang lao vào cả hai.
Mạc Tử Liên cầm kiếm, trong mắt có sát khí, mặt cát hiện lên gợn sóng, chém ngang đánh ra một chưởng. Cẳng chân con vật bị cách không bẻ quặp, gã Thẹo té ngã, thanh mã tấu bất chợt bắn ra nhằm vào mặt y - bị chưởng phong hất văng như phiến lá. Có sát khí sau lưng, Thẹo nhanh như cắt đứng dậy, cuốn theo cơn lốc vung búa tạ từ mé phải - thình lình y bật nhảy phóng đầu roi quất vào búa, đồng thời dùng tay không tính nắm lấy mã tấu - song lại sửng sốt chạm phải một vạt áo mát lành. Đoạn y nghe một âm thanh vụn vỡ thảng hoặc như chính cõi lòng mình tan nát.
Chưởng phong quất bay cả đầu búa lẫn gã cầm mã tấu. Mạc Tử Liên ôm lấy Quân Huyền tái nhợt, đầu cúi gằm, gợn sóng trên mặt cát dưới chân vỗ nhè nhẹ theo nhịp máu đỏ nhuộm áo trắng. Ngón tay y vuốt ve mi gian cau chặt, cắm kiếm vào, rút roi da quất tung mặt cát dâng lên như sóng.
"Ta biết ngươi là ai..." Y nói với Mặt Thẹo: "Ta vốn không định gϊếŧ ngươi."
Gã Thẹo nhổ toẹt một bãi đờm lẫn tơ máu, các bắp cơ co lại, vẻ khoe khoang nâng cao búa tạ. Mạc Tử Liên tuy đã cao lớn hơn rất nhiều song vóc dáng vẫn tương đối thon gầy - so với tiêu chuẩn của đàn ông Tây Vực thì có thể coi như có chút còi cọc, ẻo lả.
Y đưa ca ca cho thuộc hạ, viền cát xung quanh bàn chân bắn lên khi bật nhảy, trong nháy mắt lưỡi đao bán nguyệt cắt đứt lìa tay gã cầm mã tấu - nhanh tới mức không ai kịp nhìn thấy cử động. Gã Thẹo cũng bị đòn này của y làm ngỡ ngàng, thế là ăn một cước sút thẳng vào mặt. Tiếng răng rắc giòn tan gõ vào sống lưng mọi người.
Mạc Tử Liên không để gã thở một hơi, lạnh lùng quất roi siết cánh tay thuận của gã, giật ngược - lại nghe xương vỡ cùng tiếng tru tréo thất thanh. Có gã du mục không nhịn được hét lớn lao vào, bị một roi cách không đánh cho ngã lộn cổ ngay dưới móng ngựa dữ.
Giữa trời đất tối tăm chỉ còn âm thanh đau đớn rên la.
Y không hề toát lên sát ý, Đoạn Hồn hương lại còn ngọt ngào lan tỏa trong không gian nhưng ai nấy đều ít nhiều khiếp hãi. Mặt Thẹo trợn trừng cặp mắt đỏ au nhìn y, mấy lần vùng dậy mà bàn chân đạp trên ngực như ngàn cân, như núi lớn không chút suy suyển. Trước ánh mắt hoảng sợ của gã, Mạc Tử Liên chợt mỉm cười, công lực dưới chân lưu chuyển khiến cát gợn sóng.
Các nhân chứng trân trân nhìn y ngồi xổm xuống, duỗi tay bịt kín mặt gã Thẹo. Không giãy giụa, không la hét. Một khoảng câm lặng kỳ dị. Rồi khi y rút tay về thì kẻ xấu số kia chỉ còn là một cái xác trắng bệch, an tĩnh, da mặt dúm dó.
Thật lạnh người. Không ai biết y đã làm gì, ấy mới đáng sợ.
Mạc Tử Liên nhàn nhạt nói kẻ dưới trả lại xác chết cho chúng rồi nhanh chóng đi đến bên ca ca của mình. Xương vai của Quân Huyền bị vỡ, đau đớn tới mức không ngừng đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, lông mi bị mồ hôi làm ướt như thể đã khóc. Nghe tiếng y gọi, hắn hé mắt, mấp máy môi không cất nên lời, ngón tay giật giật muốn tìm kiếm y, nhưng lại bị đau mà thở không nổi. Y thấy lòng mình tan nát lần nữa, thật cẩn thận áp tay lên trán hắn.
Bấy giờ ca ca của y mới yên lòng nhắm nghiền mắt, trừ cánh mũi phập phù thì toàn thân tĩnh lặng như thiền. Mạc Tử Liên bất động như tượng, chỉ có gió thổi lay động tay áo, đôi mắt chăm chú dõi theo cử động của nam y sư. Y sư là phó đường chủ dưới trướng U Đàm, tên họ khá dài, gọi tắt là A Tích.
A Tích bị ánh mắt của y làm áp lực gần chết, hầu hạ 'tổ tông của tổ tông' xong là mồ hôi ướt sũng lưng áo, nói lắp: "Bẩm, bẩm, bẩm... cốc chủ, vai, vai của phu nhân từng có tiền lệ tổn thương, tuy được điều trị tốt song có lưu lại bệnh căn. Nay bị đập mạnh như vậy, thương chồng lên thương, e là khó lành."
Mạc Tử Liên tối sầm mắt: "Nói rõ ràng."
"Dạ, dạ, dạ. Người cũng biết là y thuật Tây Vực thiên về dược liệu, bào chế thuốc nhiều hơn là chữa về vật lý. Học vấn của thuộc hạ không đủ, đối với vết thương của phu nhân thực sự chỉ cố được đến đây, cần phải tìm người giỏi hơn ạ."
Mạc Tử Liên biết hắn nói đúng, y lý của đất trong tốt hơn về vấn đề này, trầm ngâm gật đầu: "Đi coi vết thương của người khác đi."
Quân Huyền được cho uống thuốc an thần, thiêm thiếp ngủ. Hắn nằm nghiêng, tóc tai bết vào mặt, hõm tối đọng trên gò má làm đậm vẻ yếu ớt. Mạc Tử Liên muốn ôm mà không thể ôm, lấy áo choàng nhẹ nhàng đắp cho hắn rồi cứ thế, không trải lót gì cả mà nằm thẳng lên cát, trong mắt giăng giăng mịt mùng.
Y cứ làm ca ca đau.
Y từng chết bao nhiêu lần, ca ca đều đau đớn bấy nhiêu lần. Mà mỗi lần y chọn cái chết, có khi nào là vì ca ca đâu? Y chết đều là vì người khác.
Kiếp này y không muốn vì người khác mà bỏ lại ca ca nữa. Y chỉ muốn toàn tâm toàn ý, tất cả đều dành cho ca ca.
Đoàn người nghỉ ngơi, đám ảnh vệ ái ngại nhìn nhau rồi nhìn cốc chủ, không ai dám đi khuyên nhủ ngài. Rốt cuộc Mạc Nhị bèn lay Đại đường chủ. Đồ Mi nghe vậy liền cầm áo choàng, tiến lại phủ lên người y, dịu dàng nói: "Tổ tông nhà chúng ta ơi, đêm tháng một chứ có phải ngày tháng bảy đâu."
"Cảm ơn cô cô." Bấy giờ Mạc Tử Liên mới nhận ra tứ chi lạnh cóng cả rồi, co cụm lại trong áo lông, mắt không rời ca ca.
"Con đang nghĩ gì vậy?" Đồ Mi hất tóc nhìn y.
"Con đang nghĩ sao mà mình may mắn quá, có một vị cô cô vừa xinh đẹp vừa chu đáo biết bao."
"Úi dào, lớn nhỏ gì cũng khéo nịnh."
"Con nói thật mà cô cô. Cô cô có tuổi rồi vẫn xinh thế kia, hồi trẻ nhất định là tiên nữ. Ai dám từ chối cô cô chắc chắn là đồ ngốc xít."
"Ha hả, đây là nịnh sư phụ phu nhân mình mà chửi xéo cô cô đó phải không? Yến lang thời trẻ là mỹ nam nổi danh đế đô, cô cô nhìn mà còn thấy thẹn, nhịn không được mới phải trêu cho bõ ghét. Trêu qua trêu lại, vô tình trêu tới đầu quả tim thì Yến lang khoác lên quân trang, một đường hành quân không ngoái đầu. Lúc đó ta nằm trên chạc cây, nghĩ bụng: mình trêu trai lâu như vậy, chưa xơ múi được gì mà lỡ hắn chết dưới tay thằng khác vừa xấu vừa hèn thì chả tức à? Thế là ta xông xáo theo hắn - ôi! Nếu được quay lại dĩ vãng thì ta sẽ tát mình hai chục cái."
"Sao vậy ạ?"
Đồ Mi không đáp, chỉ cười cười: "Người như lão Yến, thời trẻ hết lòng vì nước vì dân, xế chiều thì vì bạn vì bè, có giây phút nào là nghĩ đến bản thân mình đâu? Ta ngốc lắm mới đi làm bảo mẫu cho hắn. Nhân duyên của hắn rất tốt, bạn bè đều là chiến hữu vào sinh ra tử, ngàn vàng khó cầu. Lão Yến không cần ta vẫn cứ sống tốt, ta có gì để buồn bực đây? Lúc còn trẻ người ta khăng khăng rằng tình cảm của bản thân cảm động thấu trời xanh, qua mấy chục năm rồi nhớ lại cũng chỉ bồi hồi 'à' một tiếng mà thôi."
Thời gian có thể làm phai nhạt mọi thứ, bóng hình người xưa nay chỉ còn như một vệt sáng đọng trên bờ mi, trong đêm tối hoang hoải lại ngỡ là có vì sao rơi vào trong mắt, thắp sáng lên những kỷ niệm cũ. Và bồi hồi. Và bâng khuâng. Rồi quên lãng... Nàng không tin vào thiên trường địa cửu, chỉ tin vào sống chết có nhau. Yến Sở không tin vào sống chết có nhau, chỉ tin vào quốc thái dân an, an bang định quốc.
Vậy nên chàng không tiếc dâng chiến công cho người khác, chỉ để lại trong sử sách một dấu chấm vô danh. Hậu thế vĩnh viễn không biết đến tài hoa của chàng, xã tắc đội ơn chàng lại không nhớ chàng là ai.
Chỉ có nàng thu chàng lại thành vệt sáng trên mi mắt, từ bao giờ đã không còn thấy hồng trần phồn hoa. Thôi, thôi, đã trôi qua lâu rồi.
Vị ương, vị ương, hà dĩ vị ương?*
* Chưa dứt, chưa dứt, sao còn chưa dứt?
Tên kiếm của Yến Sở là Vị Ương (chương 11).
Mạc Tử Liên bỗng hỏi: "Vậy nếu có người ở trong tình huống giống như cô cô nhưng thay vì tự lo cho bản thân mà vẫn cố chấp đòi bảo vệ đối phương thì thế nào?"
"Chính là đồ ngốc xít chứ còn gì nữa."
Y bật cười, chợt muốn rơi nước mắt.
Đến gần sáng Mạc Tử Liên mới chợp mắt một chút, tiếng thở hào hển của ca ca đánh thức y. Khuôn mặt Quân Huyền ửng đỏ, thân thể hơi run, hắn mờ mịt mở mắt, đưa tay tìm kiếm gì đó. Y liền ngồi dậy vuốt lưng hắn, gọi A Tích đến xem.
"Phu nhân bị sốt thôi ạ. Cốc chủ an tâm, vết thương không bị nhiễm trùng." Vừa thay thuốc, A Tích vừa thưa: "Thuộc hạ xin phép nói, vết thương của phu nhân không chịu được xóc nảy nhưng cứ lần lữa thì sẽ bỏ lỡ thời điểm tốt nhất."
"Nói tất cả chuẩn bị." Mạc Tử Liên luôn nhìn vào ca ca, không cần nghĩ liền hạ lệnh: "Nội trong