"Ồ, không ai cười à?" Nạp Lan Hòa Lệnh vuốt sống mũi: "Ta đúng là không có khiếu pha trò."
"Ngươi đi theo làm gì?" A Dao nhăn mặt bóp cổ hắn.
"Ta ngại ngươi gây chuyện trong cung. Ông già mắng ngươi không nổi nhưng sẽ mắng ta." Hòa Lệnh thật thà đáp. A Dao bất chợt vặn tay, suýt thì bẻ gãy cổ hắn. Ông ta lủi bước cực nhanh, nấp vào sau rèm cửa, ấm ức như bị bắt nạt: "Biến mất đây, được chưa?"
Mạc Tử Liên nghĩ bụng cái ông này ngơ ngáo nhỉ, được Đại tư tế nuôi dạy thế nào đấy? Nạp Lan Hòa Lệnh trông như phiên bản Ô Khê cộng thêm hai mươi tuổi, áp cái mặt lầm lì của nó vào ổng khiến y nhất thời nổi khắp da gà, da vịt.
Đè kiếm trong tay ca ca lại, y đứng lên quất roi về phía trước, lưỡi đao va leng keng nghe đặc biệt vang vọng giữa đêm tối, cất tiếng: "Các hạ, ta biết cha ta đã làm những chuyện vô liêm sỉ với hai người. Hòa Lệnh tiên sinh, hôn ước giữa mẹ ta và ngươi vốn chưa từng được chính thức định xuống, ta không có ý chối bỏ bàn tay cha ta quấy rối bên trong nhưng Hòa Lệnh tiên sinh hẳn cũng hiểu tính tình Cửu công chúa, tuyệt đối không một ai có thể ép buộc mẹ ta làm chuyện mà bà không muốn. Xét đến cùng hôn ước giữa hai người cũng đâu phải phát xuất từ sự tình nguyện. Do đó, giữa cha ta và tiên sinh chưa tới mức oán thù, bản thân ta lại càng không có lý do để ghét tiên sinh."
Nạp Lan Hòa Lệnh có vẻ ngạc nhiên, nhìn Mạc Tử Liên chằm chằm rồi nói: "Một đứa trẻ lễ phép. Tát Phục có lẽ đã dành lại cho ngươi mọi đức hạnh tốt của hắn."
Mạc Tử Liên đáp lại hai tiếng 'đa tạ', quay sang A Dao: "Dao ca."
Vì xưng hô này, A Dao nâng đuôi mày, hơi nheo mắt. Y điềm tĩnh, hữu lễ nói: "Ta thừa nhận cha ta đã không giữ được lời hứa với ngươi, nhưng ta cũng khẳng định người không xem ngươi chỉ như một món công cụ. Tất cả những điều cha ta đã làm, đã nói, thái độ và cách người đối đãi với ngươi, ta tin bản thân Dao ca thấu đáo hơn ta bởi vì xét về bối phận, ta không đủ tư cách để khuyên răn ngươi. Trước khi ta ra đời thì Dao ca đã phục vụ cho cốc, giấy trắng mực đen ghi chép rõ ràng tất cả mọi đóng góp của ngươi - tuy là ta không biết trong lòng ngươi có thật sự vì cốc song thực tế Hoan Lạc cốc được như hôm nay nhờ có phần công lao của Dao ca. Ta sinh ra sau và hưởng trên đó, cha ta cũng lấy đó làm quyền uy để bảo bọc ta đến tận ngày hôm nay. Do đó, lời hứa cha ta đã không giữ được - ta cũng không định thay ông ấy thực hiện đâu - nên là để cho hả giận phần nào đó, A Dao có thể chém ta một đao."
Tất cả người nghe đều sửng sốt. "Mạc Tử Liên!" Quân Huyền giận tái mặt gắt gọng, kiếm hoàn toàn rời vỏ: "Ta không cho phép!"
Mạc Tử Liên nâng tay, roi da lập tức quấn về phía hắn, Quân Huyền ngã xuống nệm, ngơ ngác như không thể tin nổi y hạ thủ với mình, thân thể bị điểm huyệt co rúm lại, run rẩy mãnh liệt chẳng rõ do giận hay vì động đến thương tích. Cảm nhận được lòng bàn tay y vuốt gáy, bảo 'không sao', Quân Huyền trừng mắt hồ muốn nứt ra, thở gấp gáp, càng kích động phát run.
Mạc Tử Liên cảm thấy da thịt ca ca lạnh như băng, có chà xát cũng không ấm lên, đau lòng rút tay lại, không một tấc sắt đi đến trước mặt A Dao, đôi mắt sáng như sao: "Một đao trả cho lời hứa của cha ta."
Nạp Lan Hòa Lệnh phải nhìn y bằng con mắt khác hoàn toàn. A Dao thậm chí cả cho rằng người đối diện điên rồi, xưa nay Trảm Nguyệt đao chưa từng vung ra mà không chết người. Y sờ chuôi đao, nhìn đối phương chằm chằm tìm kiếm một nét ngần ngừ. Mạc Tử Liên không hề bối rối, đứng yên.
Thình lình 'soạt' một tiếng - Hòa Lệnh chỉ kịp thấy một mảnh trắng xóa nhoáng lên, nháy mắt là đao về lại thắt lưng A Dao hồ chưa từng rút ra. Y trang rách toạc của Mạc Tử Liên nhanh chóng thấm ướt máu tươi như nhúng vào thuốc nhuộm, chảy thành dòng xuống tận gót chân. Y khuỵu gối, tái nhợt đè chặt ngực, nhát chém kéo từ đuôi mắt trái - chẻ đôi hình xăm hoa mai - cắt qua má xuống eo phải. Vùng ngực bị rạch ác nhất.
Một mảnh trăng khuyết đỏ thẫm.
Nạp Lan Hòa Lệnh thầm nghĩ: ra tay độc ghê.
"Ta chướng mắt 'cái thứ ẻo lả' trên mặt ngươi lâu rồi." A Dao có vẻ bực dọc quay phắt bỏ đi. Nạp Lan Hòa Lệnh phân vân nhìn lướt qua A Dao, thấy Mạc Tử Liên chảy máu ròng ròng, bèn nói: "Ta tiện đường gọi ngự y cho." Đoạn chẳng để bụng y có cần hay không liền phi thân cái vèo.
Mạc Tử Liên tự điểm huyệt cầm máu, điều chỉnh hơi thở, ngồi xuống giường, cẩn thận chạm vào mặt ca ca. Ướt đẫm. Trái tim liền thót lên cổ họng. Y hoảng đến độ chẳng thiết gì tới đau đớn da thịt, gấp gáp lau nước mắt của ca ca: "Đừng khóc. Ta xin huynh đừng khóc..."
Nước mắt của Quân Huyền vẫn tuôn rơi như mưa, toàn thân căng cứng cuộn tròn, run rẩy thở hào hển. Mạc Tử Liên co thít tim gan, tự biết mình đã xé ra vết thương lòng của huynh ấy, cúi xuống vòng cánh tay ôm hắn, tựa sát vào gò má đẫm lệ, ôn tồn nói: "Ca ca, ta đã thề sẽ không bao giờ rời xa huynh, huynh hãy tin tưởng ta được không? Dẫu có chuyện gì xảy ra, ta cũng nhất định sẽ không rời xa huynh. Huyền ca ca hãy tin ta được không? Khang lệ, khang lệ của ta, tin tưởng ta. Ta đã làm tới mức này thì há nỡ lòng bỏ khang lệ của ta bơ vơ trên cõi trần?"
Giọng nói dỗ dành hóa thành nước mát rỏ vào trái tim vỡ nát của Quân Huyền, cơn run rẩy dần dịu lại, nỗi đau cắt ruột cắt gan rút xuống như triều thấp. Hắn mò mẫm trong tối tăm sờ chạm y, bị sức nóng của y thiêu đốt cho rã thịt tan xương, vội vã nói: "Liên Nhi, mau - mau chữa trị vết thương."
Vừa khéo ngự y được gọi đã đến.
Quân Huyền giấu đi khuôn mặt dưới làn tóc, lặng im chờ đợi ngự y chữa trị cho Mạc Tử Liên. Y nắm chặt lấy tay hắn từ đầu chí cuối, tuy mất máu nhiều song thương tích chỉ ở ngoài da, không sây sát tới gân mạch và xương cốt. Mạc Tử Liên biết A Dao không dùng nội lực, nếu vận công thì khác rồi - y không có ngốc đến mức để mất tay mất chân đâu. Dù y có bản lĩnh bình phục nhanh song hiện tại vẫn phải liên tục rít khí vì đau. Người rít khí là y mà ca ca còn căng thẳng hơn y. Mạc Tử Liên thuận tiện nhờ ngự y coi vai ca ca, tốt đẹp là cả hai đều ổn. Y thức trắng một đêm, đi đường cả ngày, uể oải quá rồi, ôm ca ca nằm xuống, dỗ dành: "Ngoan, ngủ với ta."
"Liên Nhi." Quân Huyền cúi đầu rúc vào bả vai y, giọng khàn đục run run: "Ta điên mất. Đệ có làm sao, ta điên mất."
"Tin tưởng ta." Mạc Tử Liên xoa bóp gáy hắn, trấn an: "Vong Xuyên, Quỷ Đạo còn không thể chia cắt ta với huynh, huống hồ là một vương thành nhỏ bé?"
Nói thế mà Quân Huyền vẫn mất hồi lâu mới ngủ được. Mạc Tử Liên nhìn bàn tay hắn cố chấp nắm chặt tay mình tới lộ rõ đốt xương, cứ nhìn mãi rồi thiếp đi.
Giấc ngủ này rất sâu, không mộng mị, thẳng đến chính ngọ. Vừa mở mắt, Mạc Tử Liên liền thấy một bóng dáng đang quỳ ngồi trên người đối diện với mình, cong môi bóp eo hắn: "Ca ca dậy sớm ghê."
Quân Huyền dìu y ngồi dậy, lẽ đương nhiên nói: "Tay đau, đệ lau mặt, thay y phục cho ta."
Mạc Tử Liên tươi như hoa, thấy A Bát bê chậu nước bước vào cũng chưa vội hỏi han, vui vẻ chăm ca ca xong mới nói: "Các ngươi đến khi nào?"
"Thưa chủ nhân, chúng thuộc hạ đến tầm đầu canh tư*." Mạc Bát tỉ mỉ đáp: "Đại đương gia nói là nếu bắt mọi người vội vã thì đến nơi sợ là không có sức ứng phó với yến tiệc nên sắp xếp thời gian cho những người còn lại nghỉ ngơi để đến vào rạng đông. Biết tin cốc chủ bị thương, Đại đương gia đã thay mặt cốc chủ nhận rượu kính rồi ạ."
* Một giờ sáng.
Y gật đầu: "Còn gì nữa không?"
"Thưa..." Cô hạ giọng, "khi băng qua dãy đá, chúng thuộc hạ nhìn thấy có rất nhiều người tựa hồ mai phục đàng sau. Thập Tam tinh mắt nói bọn họ là người Xích Khu hoặc người Miểu. Đại đương gia nghe biết, hỏi ý cốc chủ thế nào?"
Mạc Tử Liên liền cười khẽ: "Chớ lo, nguồn thông tin của Quốc sư chẳng lẽ kém cỏi hơn bổn tọa? Vả... có vài chuyện tất phải xảy đến."
Y chải chuốt xong, sờ vết chém trên mặt, nghĩ đoạn rồi quyết định không che. Bước ra ngoài, Quân Huyền cảm thấy không ít con mắt lia qua đảo lại hai người, chợt nhận thấy một cái gì đó lao tới, phản xạ đưa tay đỡ, bắt được một cục lông mềm mại. Cục lông loay hoay cào áo hắn, rít lên 'méo' chói tai.
"Mèo nhà ai đây?" Mạc Tử Liên thấy mình mẩy nó bị quấn chỉ rối, bèn giúp nó gỡ ra: "Nghịch cuộn len nè."
Mèo ta có lẽ hiểu người đang giúp nó, thôi giãy nảy, xòe cặp móng trèo lên ngực Quân Huyền, hắn vuốt ve trấn an nó, đợi Mạc Tử Liên gỡ chỉ xong liền thả con vật xuống. Hai người đi tiếp một đoạn, con mèo cũng lẽo đẽo theo.
Mạc Tử Liên nắm tay ca ca dừng lại, thấy con mèo đi tới, õng ẹo dụi vào chân ca ca y, vừa kêu meo meo vừa dụi, ngó lơ y.
Y thử duỗi chân ra. Mèo ta còn né.
"..." Ô hay? Mạc Tử Liên túm gáy nó lên xem 'giới tính', nếu là mèo cái thì có thể tha thứ. Thấy là đực, y liền đe dọa: "Mi còn đụng vào ca ca của ta là vào nồi đấy!"
"Hông!" Một bé gái bọc áo tròn vo đột ngột chạy đến: "Hông được ăn Bông Tuyết!" Cô bé nhảy tưng tưng dưới chân y, với cái tay bé nhỏ, đôi mắt như ngọc lục bảo ầng ậng nước: "Trả Bông Tuyết cho cháu! Trả đây!"
Bé tí mà giọng khỏe ghê, Mạc Tử Liên hớt hải trả mèo, chỉ sợ chậm một giây là nó khóc ầm lên. Con bé sụt sùi ôm mèo, vỗ về mèo 'chị sẽ bảo vệ em' nhìn đáng yêu lắm mà hành động chỉ vào mặt y thì kém xinh hơn rồi: "Chú là đồ vừa xấu người, vừa xấu nết!"
"Mới tí tuổi đầu mà có cái mỏ sắc sảo nhỉ?" Mạc Tử Liên ngồi xổm búng trán con bé: "Cha mẹ đâu? Ai cho cháu chạy loạn trong cung?"
Cô bé che trán, dẩu môi hỏi lại: "Vậy cha mẹ chú đâu? Ai cho chú đi loạn trong cung? Chú không có bào phục tức là không phải quan."
"Ơ, con bé này khôn nhỉ?" Mạc Tử Liên vuốt cằm quan sát áo quần quý giá của nó, thấy đôi mắt bé hiếu kỳ nhìn tới nhìn lui hai người, mắt tròn mắt dẹt như chưa từng thấy ai lạ như vậy, cười nói: "Nếu cả hai chúng ta đều không biết đối phương là ai thì cùng chơi một trò chơi nhỏ nhé? Chú và cháu hãy đoán xem người kia là ai, nếu cháu thắng, chú sẽ nghe lời cháu sai bảo làm một việc, nếu cháu thua thì cũng phải vâng lời chú, được không bé?"
Con bé vuốt ve Bông Tuyết, lém lỉnh: "Cháu chơi!"
"Được." Y nhướng mày: "Nhường bé đoán trước."
Bà cụ non hất bím tóc nhỏ, cực kỳ tự tin chỉ vào Quân Huyền, nói rành rọt: "Chú chính là phu quân của chú ấy!"
Cả hai hết sức ngạc nhiên, con bé sờ tai nói tiếp: "Hứ, không có giấu được hoa tai khỏi mắt cháu đâu."
Mạc Tử Liên tức thì bật cười ngặt nghẽo, dựa vào chân ca ca mà cười, Quân Huyền xoa khuyên tai, cũng không giấu được nụ cười. Y vỗ tay: "Giỏi! Giỏi lắm bé! Giờ đến lượt chú đoán. Ái chà... cháu là con một phải không?"
"Đúng."
"Mẹ của cháu có phải không có cha, nghĩa là cháu không có ông ngoại?"
"Đúng, đúng."
"Tuy không có ông ngoại nhưng