Quốc sư mặc áo đơn, ngồi trên giường chăm chú lật xem tấu sớ, hỏi: "Trong đây là danh tánh tất cả những người liên quan đến Ô Ngũ vương?"
Dưới ánh mắt sắc bén như xuyên thấu của Quốc sư, nội thần đứng bên giường suýt quỳ xuống song kịp kìm lại, dựa theo phân phó của Thánh tử mà ứng khẩu: "Dạ thưa đại nhân, điện hạ đã đích thân đi lấy khẩu cung, tất cả đều nhận tội, Thi đại nhân và hai Trung chế ti tham dự cùng có thể làm chứng."
Thủy Nguyện nhặt nhành lá thiên tuế kẹp giữa trang giấy ra, gấp tấu trả cho nội thần rồi xua hắn ta ra ngoài. Nội thần cố ý rề rà lê bước thăm dò mà Quốc sư chẳng có ý kiến gì - thầm kêu khổ: im lặng là ngài vừa lòng hay bất mãn với hành động của Thánh tử điện hạ?
Bây giờ trên triều - một bên là Quốc sư, một bên là Thánh tử, cầu trời cho hai vị tổ tông vạn lần đừng có thất hòa. Trâu bò húc nhau, chỉ có đám ruồi muỗi kẻ dưới chịu tội.
Thủy Nguyện trầm tư một lúc rồi cho triệu kiến Thi Tỷ, lấy con dấu tượng trưng cho thân phận đưa cho hắn, dặn dò: "Ngươi hãy ra thông cáo công khai với dân chúng rằng thân thể bản nhân phải gió, cần đóng cửa tĩnh dưỡng một thời gian, trong lúc đó Thánh tử sẽ toàn quyền giám quốc."
Con dấu nạm ngọc đẹp đẽ thoắt cái chẳng khác gì hòn than nóng bỏng tay, Thi Tỷ cả kinh bảo: "Thánh tử chỉ mới quay về, đáng lý ra rất cần đại nhân hướng dẫn, vì sao ngài buông tay ngay lúc này?"
"Thay vì để đám kẻ dưới thấp thỏm đoán mò tới lui rồi làm lỡ dở công việc thì chẳng bằng ta trực tiếp trao quyền ra. Dù gì Thánh tử cũng đã mười bảy tuổi, ba năm sau là đủ tư cách kế vị, hiện tại có dịp trải nghiệm thực tế là điều tốt."
Thi Tỷ vẫn đầy sắc sầu lo đè tông giọng: "Đại nhân cũng thấy thái độ của Khê điện hạ với lũ Ô Ngũ vương: chính là nhổ cỏ tận gốc. Giả như Thánh tử nhân lúc này thay đổi thế cục trên triều thì đại nhân sẽ bất lợi."
Thủy Nguyện thản nhiên đáp: "Sớm muộn gì bản nhân cũng phải trao lại quyền lực cho điện hạ, đảng Tân chính cũng phải phò tá điện hạ, há có theo bản nhân cả đời đâu? Việc nên làm thì các ngươi cứ tiếp tục làm, việc cần can gián thì phải dứt khoát can gián. Thánh tử tuy giám quốc song bệ hạ vẫn là lớn nhất, nhỡ phát sinh vấn đề gì thì ngươi cứ trực tiếp bẩm tấu cho bệ hạ. Bệ hạ chủ động tìm gặp vẫn tốt hơn là các ngươi cầu kiến bản nhân."
Nghe vậy, Thi Tỷ mới yên tâm cầm con dấu vái lạy lui ra.
Thủy Nguyện nghiêng đầu vào trong giường ho dữ dội, trên mu bàn tay lấm tấm giọt máu, lồng ngực bỏng rát. Không có tiếng bẩm báo mà cửa mở ra, bước chân nện 'lịch kịch', Thủy Nguyện nhanh giấu bàn tay vào trong áo trước khi gã lôi ghế đến bên giường. Sầm Canh nhìn lưng hắn bảo: "Khỏi giấu, ta nghe tiếng ngươi ho từ cách chục thước. Vừa mới bịa chuyện đuổi học trò nhỏ của ngươi đi đấy."
Thủy Nguyện quay lại, không hay biết có vệt máu đọng trên môi trong: "Ta nghe nói ngươi đã lấy đầu Ô Ngũ vương?"
Sầm Canh hờ hững đáp 'ừ'.
"Ngươi biết rõ là ta không thể cho ngươi chức tước hay danh vọng vì việc đó chứ?" Quốc sư nhìn gã chằm chằm.
"Ta chả cần mấy thứ đấy."
"Vậy thì tại sao? Vì cớ gì ngươi làm vậy?" Giọng Thủy Nguyện hơi sắc lên. Hắn hiểu Sầm Canh, dù trời có sập thì gã cũng chỉ cười khẩy đứng nhìn.
Gã chợt cúi thấp người, mặt đối mặt với hắn, mỗi một chuyển động của yết hầu rõ rành rành. Thủy Nguyện bị hơi thở hung tàn như thú săn từ gã đột ngột áp sát khiến cho co rúm vai, nghe gã nói: "Ta sẽ quay về phương nam."
Thủy Nguyện sững sờ, mất một lúc mới tìm lại được tiếng nói của mình, bối rối hạ mắt: "Phương nam, biển Nam Châu... Ừ, quê cha đất tổ của Di Nặc, ngươi quay về quê hương cũng là phải."
Hai mươi năm, gã đã làm đủ rồi, nên trả lại tự do cho gã thôi.
Gã dùng từ 'sẽ' chứ không phải 'muốn' tức là đã quyết định xong.
"Khi nào các ngươi đi?" Hắn đè nén cảm xúc, hỏi tiếp.
"Xem Tướng chủ sắp xếp sao." Sầm Canh lấy binh phù ra đặt xuống mép giường, nhìn bờ mi cong dài của hắn: "Lang Hoa muốn thuyết phục Mạc Tử Liên cho đội của cô ấy hỗ trợ làm bảo tiêu trên con đường từ Nam Hải lên phía bắc, nhờ vậy người của cô ấy sẽ được Hoan Lạc cốc hậu thuẫn trên đường mua bán từ bắc xuống nam. Ta tin Mạc Tử Liên sẽ đồng ý đề nghị này."
"Ừ..." Thủy Nguyện chưa hiểu ý của gã.
"Mỗi năm ta sẽ đi một chuyến về phương bắc." Sầm Canh đè ngón trỏ lên tay áo lấm tấm máu của hắn: "Nếu ngươi vẫn còn muốn gặp ta thì hãy thắp đèn trên tầng tháp cao nhất. Ta sẽ đến gặp ngươi."
Rồi gã khàn khàn nói: "Cả ta và ngươi đều là những kẻ có quê nhà nhưng lại không cảm thấy bản thân thuộc về nơi đâu trên thế gian."
Lời nói ấy có sức đập tan rào cản cảm xúc của Thủy Nguyện, hắn gục xuống gối, bật khóc.
Một kẻ xa nhà từ nhỏ, làm nô đất người, không còn cảm thấy mối liên kết với quê hương. Một kẻ tan nhà nát cửa, bơ vơ cõi trần, ép buộc mình vắt kiệt sức lực vì đất tổ.
Sầm Canh trầm mặc đặt bàn tay to lên lưng hắn, vỗ nhè nhẹ. Thủy Nguyện khóc rưng rức, chợt lại ho khan, giọt máu bắn lên ga giường đỏ thắm như hoa. Hắn nhìn thấy, mờ mịt nói: "Sầm Canh, ta cảm thấy mình không còn sống được lâu..."
Gã khựng lại: "Đừng suy nghĩ lung tung."
Thủy Nguyện đột ngột nhoẻn cười: "Ngươi không đau lòng, ta không nuối tiếc."
Sau khi Sầm Canh rời khỏi, lại có nội thần cầm con dấu đến bẩm: Thánh tử truyền trả con dấu cho Quốc sư, tự nhận mình còn kém, vẫn phải thỉnh giảng nhiều. Đám tôi tớ nghe vậy, ai ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
.
Mạc Tử Liên cẩn thận lau chùi pho tượng thần rồi trả sách cổ về lại trong ruột pho tượng. Quân Huyền xụ mặt ở bên cạnh kéo kéo tay áo y: "Đệ phải đưa ta đi theo."
"Không được." Y chẳng biết mình nói tới lần thứ mấy rồi, bất đắc dĩ đặt tượng Thượng thần xuống bàn, trấn an người yêu: "Ta đã nói là chắc chắn không có nguy hiểm mà, ca ca không tin ta sao? Ngoan, có Phí đạo trưởng đi cùng, ta hứa là mình sẽ ổn, nhé?"
Y nhìn thấu nỗi lòng của hắn, không thể nào nặng lời nổi, chỉ có thể liên tục bảo rằng mình sẽ không sao.
Quân Huyền khăng khăng mím chặt môi, khớp ngón tay siết đến trắng bệch. Mạc Tử Liên yên lặng nhìn hắn thật lâu, cuối cùng thở dài: "Thôi chết rồi, quãng đời còn lại của ta đúng là bị huynh nắm chặt trong tay."
"Được rồi, cho huynh đi theo. Nhưng huynh phải nghe lời ta, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải tự bảo vệ mình trước, nhé?"
Quân Huyền liền gật mạnh đầu: "Nghe lời phu quân."
Mạc Tử Liên trông vừng trán bừng sáng như trẻ con của hắn, nheo mắt: "Thấy nghi quá à, chắc phải làm cho huynh không động đậy nổi thì ta mới yên tâm được."
Nói rồi y xốc eo ca ca bế lên giường, mau mắn cởi thắt lưng. Quân Huyền tưởng là y muốn làm thật, vội năn nỉ: "Ta hứa sẽ nghe lời. Hôm nay đệ đừng làm."
Mạc Tử Liên vờ vĩnh 'hừ' lạnh một tiếng, Quân Huyền có chút quýnh lên, sợ y đổi ý nên đỏ mặt ra đề nghị lấy lòng: "Hay là ta ngậm cho phu quân?"
Nhớ lại chuyện đó cũng làm Mạc Tử Liên ngượng khắp người ngợm. "Thôi." Y cởϊ áσ ra rồi kéo chăn nằm xuống bên cạnh, ôm hắn vào lòng: "Ta nào có đê tiện như vậy?"
Hôm sau, phía đông còn chưa rạng thì Phí đạo trưởng đã dẫn theo một người đến. Đó là một cụ ông đẹp lão, nếp nhăn sau đuôi mắt cong cong như luôn nhuốm ý cười, kiếm trần sáng loáng giắt trên áo vải cũ sờn. Mạc Tử Liên vừa mới thức dậy liền nhanh chân tới chào, thấy cụ ông thì rất đỗi ngạc nhiên: "Ách sư phụ* cũng đến ạ?"
* Đệ tử thứ hai của ông cố Sen, bị câm, từng bị sư huynh Tru Thiên đuổi vào sa mạc.
Ách sư phụ rất vui vẻ khi gặp y, cầm tay y kéo lên, kéo xuống, xoay vòng vòng coi lớn thế nào rồi. Mạc Tử Liên bị xoay như chong chóng, đành tằng hắng giới thiệu ca ca cho ông cụ.
Ách sư phụ bèn chạy qua xoay Quân Huyền.
Quân Huyền bị kéo tay, kéo chân: "..."
Mạc Tử Liên vội cười giả lả che người của mình sau lưng. Ách sư phụ phác thủ ngữ nói: Cơ mềm mại mà dẻo dai, cốt cứng cáp mà linh hoạt, là một nhân tài kiếm đạo.
Quân Huyền nghe y thuật lại, liền khiêm nhường đáp lễ. Ách sư phụ chợt chộp lấy tay hắn, nhíu mày nhìn vào mắt hắn rồi nhìn Phí đạo trưởng.
Phí đạo trưởng gật đầu: "Không nhìn thấy."
Ách sư phụ khua tay: Mắt không sáng mà hữu thần, là người có ý chí mạnh mẽ, chắc chắn có thể vượt qua ma chướng của Không Cảnh công.
Nghe vậy, Quân Huyền mới nhớ ra ông cụ là sư phụ của hai huynh đệ Tiết Trần, bèn thỉnh giáo một số vấn đề trong việc luyện công. Ách sư phụ thoải mái giải đáp tất cả, trong mắt có xốn xang muốn nhận đệ tử mới.
Phí đạo trưởng cười: "Đệ tử của Yến Sinh Kiếm đó, nhắm ông đánh lại người ta không?"
Ách sư phụ: Chưa từng đánh thử.
Phí đạo trưởng: "Vậy bữa nào ta dẫn ông đi đánh thử."
Ách sư phụ gật đầu cái rụp, cầm tay Quân Huyền ngắm tiếp.
Quân Huyền nghĩ bụng: sư phụ hắn không chịu đâu.
Dùng điểm tâm xong, Mạc Tử Liên cầm pho tượng thần đưa cho Phí đạo trưởng xem, bốn người cùng đi xuống Thần tích. Quốc sư đang chờ ngay lối vào căn phòng đá, sắc mặt nhợt nhạt, phải nhờ người hầu dìu đỡ để trả lễ cho bọn họ.
Ánh mắt hắn và Mạc Tử Liên chỉ chạm nhau thoáng qua.
Phí đạo trưởng ngửa mặt quan sát bức phù điêu rồi tháo mũ và đặt phất trần xuống, kính cẩn nâng tượng thần đặt lên bàn đá dáng dẹp ở phía sau giá kiếm. Mạc Tử Liên cất tiếng: "Nơi này được xây dựng dựa theo thiết kế của Tế điện, là nơi thờ phụng loài hoa sen nở trên vạt áo Thượng thần, bàn thờ dưới đây trùng với vị trí dưới chân tượng Thượng thần lớn trên kia. Tương truyền Thượng Cổ Khiết Liên nở rộ giữa nước độc mà sống, trong suốt dòng đời hoa sen sẽ thanh lọc nguồn nước, nuôi dưỡng sinh linh nên được xem là phù hộ cho nước sạch. Tổ tiên của Điệp Cách đã xây dựng nên nơi này để thờ cúng nó."
"Cẩn thận, có cơ quan." Y bước vào chính giữa đài đá, dưới chân là hoa văn hình tròn chạm khắc hoa sen, đưa Liên Hề ra trước mặt, công lực lưu chuyển như làn gió nhẹ lả lướt đùa nghịch tay áo bằng vải sa đỏ rực. 'Tang' một tiếng thanh thúy, ánh kiếm phác họa một vầng trăng lưỡi liềm, phóng ra như kình phong chém vào bức tường. Đá trắng nối liền nhau vỡ ra, để lại một rãnh kéo dài đến đỉnh tường cong.
Ước tính trần cách mặt đất khoảng mười ba trượng, theo như Mạc Tử Liên là bằng chiều cao của tượng Thượng thần trong Tế điện.
Kiếm trong tay Mạc Tử Liên tiếp tục di chuyển, nhịp chân và lưỡi kiếm đi cùng nhau. Quốc sư chợt nhận ra là y đang múa, uyển chuyển mà quả quyết, lả lướt mà sắc bén, mải nhìn theo ánh kiếm của y, hắn chạm mắt với Phí đạo trưởng. Ông mỉm cười nói: "Mạn Châu Sa Thập Cửu Thức là điệu múa cầu siêu gồm mười chín tư thế. Áo đỏ tượng trưng cho màu hoa mạn châu sa, mỗi tư thế chém một nhát kiếm. Có ý nghĩa xua tai