Ô Khê và Thương Vũ vương.
(Nhắc về mối quan hệ giữa Khê và Sen, và Tây Vực về sau.)
Vượt qua sa mạc, băng ngang ải biên thùy, cỗ xe dừng bánh trước lầu son, gác ngọc. Người hầu kẻ hạ tất tả ngược xuôi, y trang thướt tha nối liền tựa áng mây ngàn về núi, thoăn thoắt chuyền hoa vàng, xấp gấm, phục sức, rượu sính, nhũ hương... Điểm số lượng rồi chuyển qua mấy đòn gánh thếp bạc, chất đầy hai mươi gánh, có nữ quan tung bột hương lên khăn che sính lễ tượng trưng, mùi thơm nịnh mũi.
"Đã đến giờ lành!" Nội thần cất giọng the thé.
Thiếu niên áo quần lộng lẫy ngồi trên tràng kỉ liền được thị tỳ nhanh nhẹn dìu dậy, tóc vàng óng ả, mắt xanh biếc như màu trời. Ô Khê dời gót ra bên ngoài, nắng gắt trên bờ mi, dường như không thể nhìn rõ khung cảnh được trang hoàng ra sao. Song chỉ có một điều chắc chắn y không cần nhìn cũng biết: đó là có hàng trăm ánh mắt mang theo hiếu kỳ, săm soi, đánh giá hướng vào mình.
Thương Vũ vương đang chờ y tiến lên cử hành hôn lễ.
Gã thắt đai vàng nạm ngọc, đội mũ vuông thêu rồng, ống tay áo bó trong bọc gấm, tầm vóc bệ vệ, cao ngất như cây to. Từ góc độ của Ô Khê, mặt trời treo phía sau vành tai gã, làm nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, không đoán được biểu cảm.
Tay gã to, thô kệch, ngón trỏ và ngón giữa có vết chai dày, sờ vào thấy ram ráp như giấy mài. Bàn tay Ô Khê bị gã nắm lấy, cảm giác như cầm vào thép nguội. Nam Cung Ly Nguyên, gã có một đôi tay tràn ngập sức mạnh.
"Ngẩng cao đầu lên." Gã hạ giọng, mắt nhìn thẳng, quai hàm góc cạnh giương ra: "Đừng làm mất mặt tộc nhân của ngươi."
Ô Khê bóp mạnh tay gã, khiến gã ngạc nhiên nhấc lông mày, hằn học nói: "Gà chết cáo khóc."
Khóe môi Thương Vũ vương nhếch lên, "Thù dai thế."
Kết thúc chuỗi nghi thức rườm rà, Ô Khê lại được thị tỳ dìu về tân phòng, nghe hai vị nữ quan có thâm niên kỹ lưỡng hướng dẫn, căn dặn về việc trong đêm tân hôn rồi chúc phúc. Nhẫn nại nghe giữa chừng, y liền tự mình gỡ trang sức xuống, mặc kệ đám con gái đứng hầu xung quanh cả kinh ngăn cản, hời hợt nói: "Hiện tại nếu các ngươi không cho ta tháo chúng thì ta ngại đến lúc động phòng mình sẽ không nhịn được mà rút một trong số thứ nhòn nhọn này ra để hành thích vương của các ngươi."
Nghe lời đại nghịch bất đạo đó, bọn nữ quan, thị tỳ biến sắc, toan quở giọng song bị thiếu niên đối diện chặn họng trước: "Cút hết ra ngoài, nhược bằng không ta sẽ thật sự hành thích Thương Vũ vương rồi lôi các ngươi chôn cùng."
Đám nữ giới lần đầu gặp người như y, vừa lo sợ vừa hậm hực vái lạy lui ra. Ô Khê ném hết đống phục sức nặng nề, quý giá xuống đất, cởϊ áσ ngoài, lau sạch phấn trên mặt rồi bóc bánh trái trong mâm mà ăn. Y nằm trên giường, nghĩ về quê hương.
Nơi đó với nơi này dường như chẳng có gì khác nhau.
"Cô nghe nói trong tân phòng có thích khách." Cánh cửa mở toang ra, Thương Vũ vương cao lớn, oai vệ bước vô, tầm vóc che khuất ánh đèn bên ngoài, cười nhởn nha nhìn thiếu niên đang chiếm lĩnh hết diện tích giường: "Vương phi của cô có ổn không? Không bị thích khách phi lễ chứ?"
Ô Khê lạnh lùng liếc nhìn gã, nằm bất động.
"Sao lại nhìn cô như thế?" Thương Vũ vương cười ha ha, cởi lễ phục dày nặng ra ném lên bàn đoạn tiến lại phía giường. Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi Ô Khê, bàn tay rỗng không của y chợt ló ra ánh kim sắc lạnh nhằm vào cổ gã.
"Á à!" Nam Cung Ly Nguyên tức khắc vặn tay y làm cây trâm vàng rơi xuống đất, nghiến răng cười, trong mắt không cười nói: "Vương phi bất cẩn quá, nằm xuống mà còn cài trâm thì dễ bị thương lắm."
Ô Khê bị gã vặn tay đau đến tái mặt, cắn môi không rên một tiếng, trong mắt ngập tràn phẫn hận. Thương Vũ vương thâm thúy nhìn y chốc lát rồi cất giọng gọi người hầu hạ, thả tay ra. Ô Khê lập tức quay vào trong, không để gã thấy nét mặt cau có của mình.
Thương Vũ vương được hầu hạ súc miệng, rửa mặt xong xuôi thì tháo tóc, cởϊ áσ tính lên giường. Thiếu niên chợt vùng dậy, tràn ngập kháng cự nhìn gã, toàn thân như con mèo xù lông, quyết tâm ngọc đá cùng nát.
Nam Cung Ly Nguyên mắng 'mẹ nó', gãi đầu sồn sột, tóc gã xoăn, bị vò rối bù lên như bờm sư tử, bảo: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"
Ô Khê bí xị: "Mười lăm."
Thương Vũ vương hất cằm: "Gọi chú đi."
"..."
"Chú đây răng chắc, thịt dày nên không gặm cỏ non, mi yên tâm. Vì hôm nay trên danh nghĩa là đêm tân hôn của chú với mi nên cô buộc phải tượng trưng ngủ ở đây để tránh điều ra tiếng vào cho mi đấy. Cô đi gác khác thì chỉ có mỗi mình mi thiệt thòi, hiểu chưa?" Gã ngáp dài, phẩy tay: "Xích vô trong để cô ngủ cái."
Ô Khê nhăn nhó, bất động. Thương Vũ vương lười chờ y, duỗi tay xốc y vào trong rồi trèo lên nằm thẳng ngay ngắn, vẻ rất mệt mỏi nhắm nghiền mắt, chưa đến nửa khắc liền ngáy o o. Ô Khê trừng mắt nhìn gã, không thể tin nổi là gã cứ thế nằm ngủ ngáy bên cạnh kẻ vừa có ý định gϊếŧ gã.
Y cứng ngắc một lúc rồi khẽ khàng ngồi dậy, nắm rồi mở hai tay, chậm rãi vươn ra toan bóp cổ gã, song gần chạm đến thì sau gáy bỗng đau nhức, tầm mắt tối sầm. Thương Vũ vương giữ vai y kẻo ngã, rút tay về, tặc lưỡi 'muốn ngủ cũng không yên' rồi đẩy Ô Khê lăn vào trong, kéo chăn ngủ tiếp.
Hôm sau Ô Khê bừng tỉnh, bật dậy nhìn chỗ trống bên cạnh, xoa gáy thở hắt ra đoạn gọi thị tỳ vào hầu hạ mình mặc Minh phục. Y rửa mặt, chải đầu xong thì được dẫn đi ăn sáng, sửng sốt thấy Thương Vũ vương đang ngồi đó đọc tấu chương. Gã ngẩng lên, nở nụ cười lãng tử: "Vương phi dậy rồi, đêm qua đã vất vả. Các ngươi còn không mau dìu vương phi ngồi vào."
Ô Khê: "..." Chấm hỏi?
Bữa sáng có gã ta với mấy món ăn Ô Khê chưa từng thấy bao giờ nên khá câu nệ. Thương Vũ vương để ý tới nét mặt của y, thấy y tò mò nhìn món nào là chủ động giới thiệu và gắp vào bát y, diễn xuất cực kỳ ân cần ra bề hài lòng với vị vương phi muốn hành thích gã này.
Trong lòng Ô Khê không hiểu sao rất khó chịu.
Dùng bữa xong, Thương Vũ vương sai phó nội thần thân cận: "Hôm nay thân thể vương phi không khỏe, Úc Toàn, ngươi đi giải tán các phòng thiếp thất, chuyển lời của cô rằng: vương phi mới đến đây, còn lạ lẫm nhiều thứ, thời gian sắp tới miễn thỉnh an cho các nàng. Dặn họ chớ làm phiền vương phi."
Nói rồi, gã quay lại nhìn thiếu niên trang dung mỹ diễm cũng đang nhìn mình chăm chăm, cười: "Vương phi để tự nhiên đã đủ đẹp, sau này không cần trang điểm đậm như thế. Đến giờ cô phải lên triều rồi, các ngươi đưa vương phi trở về, liệu mà hầu hạ cho tốt."
Bọn thị tỳ cung kính thưa dạ, Ô Khê về tẩm điện, lau chùi lớp trang điểm khó chịu trên mặt, thay y phục gọn nhẹ rồi chờ. Y biết gã không cho người khác làm phiền y bởi vì có sẵn việc cho y làm. Quả nhiên sau đó có nữ quan tới dạy y tiếng Minh một canh giờ rưỡi, sau giờ nghỉ thì học tiếp lễ nghi cơ bản. Y vừa ngồi vào bàn ăn bữa trưa thì Úc Toàn đến chuyển lời mời y sang ăn với Thương Vũ vương.
Bọn thị tỳ thấy vị vương phi gan to tày trời này được ưa thích như vậy, càng hết mực cung kính với Ô Khê. Có đứa mở hộc tủ tính lấy son phấn, liền bị Úc Toàn quở trách: "Sáng nay chủ thượng nói không thích, không nhớ sao?"
Ô Khê liếc hắn, hắn vội cười nịnh. Bữa trưa diễn ra giống như bữa sáng, ăn xong Thương Vũ vương nói: "Nghỉ trưa xong thì thay võ phục, có võ sư đến dạy vương phi."
Ô Khê tưởng mình nghe