Ma xui quỷ khiến Tạ Khánh Dư đồng ý lời mời ám muội đó. Đờ đẫn để một người xa lạ từ hư không nhảy ra khoác áo lên vai, cầm tay dẫn đến nơi mình không biết.
Sảnh bài phường bạc, lầu son gác phấn. Âm thanh cạn chén, đặt lượt ồn ã; giọng đàn ông hô hào đòi rượu... Tiếng xúc xắc đổ xuống lách cách, lách cách.
Giọng nữ cười khanh khách quanh quẩn bên tai. Tà váy mỏng tang xoay vòng cuốn lấy đôi chân mảnh mai, tựa như búp hoa chớm nở.
Ngụm nước cay nồng chảy vào yết hầu gây ra cảm giác nóng cháy... Áo lụa trắng ướt đẫm dán sát vào thân thể nam tính gợi cảm. Yết hầu đọng nước, lồng ngực vững chãi ấm áp.
Khi Tạ Khánh Dư co ro tỉnh lại trên giường, tấm áo đắp ngang eo vẫn còn vương vất hơi ấm và dư hương mát lành của người kia.
Khánh Dư biết mùi hương này, đó là bạc hà, nồng đượm trên chiếc áo.
Nhưng, người kia đã đi rồi.
Y thậm chí còn để lại hai xâu tiền bên cạnh gối đầu cùng một tờ giấy nhắn với nét chữ xấu như gà bới, Khánh Dư vắt óc đọc đi đọc lại mới miễn cưỡng hiểu. Y viết: 'Dư Nhi mềm mềm, ôm đã tay lắm. Đói thì mua bánh ăn đi nha. Ăn xong là hết buồn.'
Mê man nhớ mang máng đêm ấy, ai kia thở dài ôm mình nói: "Dư Nhi còn nhỏ quá, ta không hứng thú với trẻ con, đêm nay đành phải chịu thiệt thòi rồi..."
Tạ Khánh Dư khoác áo của người lạ, cầm hai xâu bạc đi trả nợ còn dư nửa xâu. Cậu tự nhiên nghĩ mình phải trả lại cho người kia.
Nhưng ngoài danh xưng 'Dao ca' mà người khác gọi y, y là ai, đến từ đâu, đi về đâu, cậu chẳng biết gì nữa.
Y là ngoại tộc, đôi mắt cực kỳ nổi bật, chăm chỉ hỏi thăm chắc sẽ tìm được y.
Trước tiên cậu phải trở về Đông Tư thắp hương cho phụ mẫu, anh chị đã.
Đường về Đông Tư không ngờ lại xa xôi đến vậy, khi còn cha, còn anh... cùng bọn họ ngồi trên xe ngựa chơi đối câu, đi đâu cũng cảm thấy thời gian trôi nhanh. Bây giờ một ngày dài như một tháng, hận không thể đi ngày đi đêm về nhà.
Khánh Dư gặp lại người kia khi hết sạch tiền thuê trọ đang lủi thủi lang thang trên ngõ phường hoa phấn, vô tình ngước mắt lên liền thấy y đang ôm eo, đè một kỹ nữ dựa vào lan can hôn say đắm. Hôn xong, sắc mặt vẫn bình thản, y hé răng liếm môi đầy thưởng thức, vuốt ve đối phương, nói lời tâm tình.
Tóc y cột lệch qua một bên vai, xoăn thành lọn, vạt áo trễ nải hờ hững thả dây phục sức bạc rung rinh. Từ góc độ này thậm chí có thể nhìn thấy đầu ngực của y.
Lần nữa ma xui quỷ khiến Tạ Khánh Dư đi vào lầu hoa, là chỗ kẻ đọc sách khinh thường, tìm thẳng đến chỗ y đang tán tỉnh người ta, đẩy cửa trượt ra.
Y vẫn thản nhiên trêu chọc thân thể kỹ nữ khiến nàng đỏ mặt liên tục thở gấp, không quay đầu bảo: "Ta không có yêu cầu gì."
"Dao ca," Cậu gọi, thi lễ, "Khánh Dư dùng tiền của huynh trả nợ còn dư, vốn định đưa lại huynh nhưng chẳng may đã dùng hết nên tính ra ta nợ huynh một đêm nữa."
Toàn bộ động tác của y ngừng lại đôi phút rồi y buông nữ tử hoa lầu đang mặt đỏ tai hồng, dỗ dành nàng lui ra ngoài. Với lấy tẩu thuốc thuôn dài trên kệ lan can, y múc vào đầu tẩu lá thuốc cắt nhỏ, từ tốn trộn các loại rồi châm lửa lên, rít một hơi dài nói: "Trẻ con không nên lui tới những chỗ thế này, về nhà chăm chỉ học hành báo hiếu cha mẹ đi."
"Khánh Dư không còn phụ mẫu." Thiếu niên giữ tư thế tay xếp ngang trán, cúi đầu: "Cũng không còn thân nhân nào."
Y trang bất chỉnh, một tay vắt lên lan can màu son, nam tử ấy chậm rãi rít từng hơi từ tẩu thuốc, dáng vẻ nửa kín nửa hở qua làn khói mê hoặc vô cùng. Đung đưa tẩu, y hỏi: "Không biết đi về đâu nữa sao?"
Y nâng tay moi từ ngực áo rồi ném hai viên xúc xắc đến trước mũi chân thiếu niên, nói: "Thảy đi, nếu ba lần đều ra chẵn thì ta sẽ đưa ngươi theo."
Mi mắt Tạ Khánh Dư hơi run lên. "Bằng không?"
"Bằng không... ấy à?" Nam tử khẽ cắn bờ môi như chu sa, đảo mắt đáp: "Bằng không thì như lời ngươi đi. Người Tư đến tuổi mười lăm chẳng phải đều sửa soạn cưới vợ gả chồng rồi sao? Lần này A Dao ta cũng không ngại nếm thử mùi vị chim non."
A Dao nheo mắt cười: "Nếu ngươi trở thành người của ta, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi."
.
Người ấy lại ôm Khánh Dư ngủ một đêm, sáng dậy thì khoác áo lên vai cậu, hỏi cậu muốn đi về đâu. Cậu thật thà đáp mình muốn về quê nhà Đông Tư.
Vi Lễ học đường đã bị tịch biên vào ngân khố, cửa gỗ không được ai lau dọn phủ bụi. Biển tên hứng gió chịu mưa tróc hết màu. Học đường từng văng vẳng tiếng con trẻ đọc sách già nua rõ đi chỉ sau vài tháng.
Tội của cha con Tạ Vinh Lễ bị khép vào xử tử là tội mua chuộc sửa điểm khoa thi năm đó. Tội này phạm tới tội lừa dối hoàng đế - rất nặng, chiếu theo Quốc pháp thì phải chém hết nam tử trong nhà, cấm họ hàng làm quan ba đời.
Không thể nào có chuyện hoàng đế chỉ nhìn một bức thư mà hạ chỉ chặt đứt huyết mạch một họ nên chắc chắn việc này đã được điều tra và trình ra bằng chứng xác thực.
Tức là cha con Tạ Vinh Lễ đã thực sự phạm trọng tội.
Tạ Khánh Dư tự hỏi vì sao không ai nhắc đến việc tứ thiếu gia mất tích, phải chăng vì Tạ Lương Bích động tay động chân tìm người thế mạng cậu?
Nếu thế thì tội lỗi trên đầu cậu càng thêm nặng nề, cậu đã tự tay viết bức thư tố cáo cha anh, lại còn vô tình hại chết một ai đó. Cậu không còn tư cách để tìm về gặp mẹ, thà để người cứ tin rằng cậu đã chết còn hơn biết con mình đã hại chết cha và các anh.
Bên góc tường mọc rêu có những chồng sỏi và vài cây nhang đang cháy, dường như một số học sinh đã cùng nhau lập mộ cho cha anh cậu.
Thi hài của họ hẳn cũng đã bị tiêu hủy cùng với các tội nhân khác rồi.
Khánh Dư cắm nhang rồi dập đầu ba cái trước sáu chồng sỏi, lại bật khóc rấm rứt. Co mình không dậy được. Trán bị chà xát với đất đá rách da chảy máu.
Ra đây là cảm giác của Tạ Lương Bích khi biết mình không kịp nhặt xác cha em... Nhưng Tạ Khánh Dư không phải kiểu người quen cảnh chém gϊếŧ máu me như y, không dám mơ tưởng về việc tìm thi hài cha anh, chỉ mới nghĩ đến những xác chết mất thủ cấp là đã sợ bủn rủn tay chân, choáng váng muốn ngất.
Càng khóc, Khánh Dư càng không kiểm soát được mình, vừa ăn năn muốn chết vừa hận đến rối ren.
Tạ Lương Bích tố cáo hành động sai trái là đúng nhưng tại sao lại làm như vậy? Tại sao lại đẩy những người đã cứu mình vào chỗ chết?
Trong cơn mơ hồ lại là người kia vòng tay ôm lấy cậu, nhè nhẹ vỗ về, vạt áo toàn mùi thơm bạc hà. Y thở than nói: "Ông trời ơi, ngài thấy ta gieo rắc tình ái muôn nơi mà không chịu cưới nên ban thẳng cho ta một đứa con luôn đấy à?"
Khánh Dư vùi mặt vào vai y, hậm hừ một tiếng suýt cười.
Rồi tiếp tục khóc ướt đẫm áo y.
.
Người tên A Dao này sống như một cơn gió lang bạt nay mai, mỗi ngày thổi tới một nơi mới mẻ, mỗi tối quậy phá một sòng bạc, mỗi đêm ôm ấp một giai nhân.
Y phóng túng đã thành quen, nếu có điểm gì tinh tế thì đó là y luôn dỗ Khánh Dư ngủ say trước rồi mới 'xách thương ra trận'.
Y rộng rãi nói mình sẽ nuôi không cậu, chỉ cần một cái gối ôm là được.
Tuy không biết lúc y rời đi nhưng Khánh Dư lại luôn biết y trở về khi nào. Bởi vì mỗi khi trở về, y luôn xoa xoa đầu hoặc chọt má cậu, bàn tay y lúc đó có mùi son phấn hòa với hương bạc hà. Cậu rất thích y ôm chặt mình để được nép sát vào lòng y.
Thi thoảng mở mắt giữa đêm khuya, cậu có thể bắt gặp Y Nhã cô nương đang ôm lấy đầu y hôn sâu.
Y Nhã mặc y phục rất ít, ngoài phần thân giữa kín đáo từ ngực tới mắt cá chân thì chỉ khoác thêm một lớp áo mỏng tang tựa cánh ve sầu khoe trọn đường cong cơ thể khêu gợi, lộ cả dây yếm vắt ngang qua