Lôi đài cao hơn nửa trượng*, rộng hai trượng, dài hai trượng, tiền thân vốn là Tru Cẩu đài* của Quỷ đế thời loạn lạc, không thể đếm đủ bao nhiêu anh tài giang hồ đã bị xử chém tại đây. Mai này đánh đổ bạo quân, Bạch nguyên soái trao Tru Cẩu đài vào tay người giang hồ, Võ lâm Minh chủ đương thời tu sửa thành Lôi đài, mỗi năm tổ chức tỷ võ, triệu tập quần hùng, vừa để giang hồ so tài vừa để tưởng nhớ thế hệ trước ngã xuống vì nghĩa.
* Một trượng lấy bằng ba metres.
Đài diệt chó.
Bởi vì giang hồ từng đi qua một trang sử bi tráng như vậy nên nhân sĩ bước lên Lôi đài nhất định phải đấu công bằng chính đại, thua vinh còn hơn thắng nhục. Vinh quang từ Lôi đài mà ra, cũng trên Lôi đài mà mất.
Rầm! Cặp chùy lớn lại đập xuống tạo ra một trận kình phong xoáy lốc rất mạnh, những bắp cơ trên cánh tay gã mập mạp phồng lên. Nhưng đối thủ đã tránh được, nàng uốn thân thể mềm dẻo giữa không trung, múa điệu Yên Vũ Trần* phóng ra hai dải lụa đào quấn lấy cặp chùy và bằng một sức lực không tưởng, lôi trượt gã đối thủ to lớn về phía mình. Tiếng chỉ đứt vang lên, trước khi lụa rách, nàng lần nữa bật nhảy, thân cong như tạo thành một vòng cung, đây là điệu Bích Nguyệt Thanh Giang*. Nhuyễn kiếm lá liễu quấn quanh eo được rút ra, nàng bộc lộ toàn bộ sát khí, nhanh như cắt vung lưỡi kiếm cuốn lấy cổ đối thủ.
* Trần gian mưa bụi.
Trăng tròn trên dòng sông thanh bình.
Thùng! Trống vang dội, trọng tài hô: "Ngừng chiến! Khuynh Tự cô nương chiến thắng!"
Kiếm thu về cũng nhanh như khi xuất ra, gã cầm chùy chỉ mơ hồ thấy một cơn lạnh lẽo cóng ngắt trên cổ, chớp mắt nhìn lại, nữ đối thủ đã đứng ngay ngắn ôm quyền, nghê thường rực rỡ phất phơ, nói: "Đa tạ chỉ giáo."
Đệ tử Nghê Mi lấy vũ điệu làm võ công, dùng lụa mềm như vũ khí, thân tựa lông hồng, lòng tỷ tuyết trắng, cốt cách sánh với mai nở giữa đông. Khuynh Tự chính là đệ tử thấm nhuần tất cả những điều này nhất. Nàng tiến lên khán đài, thi lễ với trưởng môn, Trọng Yên gật đầu, nàng liền trở về vòng tay chúc mừng của các tỷ muội.
Lý Thương Lan vỗ tay ghế tán thưởng: "Võ công của Khuynh cô nương năm sau so với năm trước, luôn chỉ tiến chứ không lùi. Sư huynh có nghĩ giống ta không?"
Không nghe tiếng đáp, hắn quay đầu gọi: "Sư huynh?" Thấy y đang chụm đầu với Hạ Cẩn thảo luận về vị trí chuồng thỏ của Võ lâm Minh chủ.
"..." Lý Phá Gia nhìn về phía Trầm Trác Sơn, thấy hắn đang vừa đút rau củ cho thỏ cưng vừa nghịch cái đuôi bông của nó, nét mặt rất hạnh phúc.
Hôm nay là ngày cuối cùng của hình thức đấu đơn, tất cả trận đều đấu thuộc về những người giỏi nhất trong chín ngày qua. Bảy trưởng môn của Nhị chấn Ngũ đại ngồi trên khán đài với vẻ đạo mạo chú tâm.
"Trận tiếp theo, xin mời Thất Thất thiếu hiệp của Cái Bang và Quỷ thiếu hiệp tiến lên Lôi đài!"
Nghe tới ba chữ Quỷ thiếu hiệp, Võ lâm Minh chủ trở nên tập trung hơn một chút, Thu Nhậm cũng ngẩng đầu. Bọn họ chú ý đến nhân vật này không chỉ vì ngoại hình của y mà còn vì đây là năm đầu tiên y tham gia Lôi đài - một Lôi đài đông đảo hơn những năm trước - và có thể leo lên đến tận thứ hạng hai.
Lôi Đài Tỷ Võ không phân biệt chính tà tham dự, miễn là cam kết và thi hành đúng luật lệ thì đều được đối xử công bằng.
Vị Quỷ thiếu hiệp này là một nhân vật tà đạo mới mẻ khiến tất cả trưởng môn đều ít nhiều chú ý.
Diệp Bái búng gỉ mũi liếc thằng nhóc phái mình, nói với đệ tử thủ hộ: "Bảo Thất Thất, nếu nó thua tà đạo thì đi cọ nhà xí hết năm nay."
Người đeo mặt nạ quỷ đặt chân lên Lôi đài, ôm quyền đáp lễ với đối thủ vừa nghe gì đó xong thì mang vẻ mặt đau khổ.
"Bắt đầu!"
Lập tức - hai người trên đài áp sát nhau, trong một nén hương đầu, đã đánh được hơn năm mươi chiêu. Cái Bang nổi tiếng với chưởng pháp, từng chưởng liên tục nối đuôi đánh ra cộng hưởng tạo thành một vùng lốc mạnh, ngồi trên khán đài còn cảm nhận được uy lực. Quỷ thiếu hiệp nếu không đứng vững thì chắc chắn bị thổi bay khỏi Lôi đài. Món vũ khí từ trận đầu luôn nằm trong vải dù rốt cuộc được lấy ra - một thanh trường kiếm. Quỷ thiếu hiệp tuốt kiếm, dùng công lực phá công lực chém liên tục vào cơn lốc, kiếm ngâm 'u, u' vang rền. Vừa mở được đường thoát, y lập tức hạ thấp mình lướt chân như đạp gió, nhân lúc đối thủ sửng sốt chém lên.
Thùng thùng! Trống kêu vang. "Ngừng chiến! Quỷ thiếu hiệp chiến thắng!"
"Không thể nào..." Đệ tử thủ hộ đứng bên Diệp Bái kinh ngạc thốt lên: "Thiết Phong Ba nhị thập nhất chưởng bị phá!"
Thiết Phong Ba là một trong những chưởng pháp mạnh nhất của Cái Bang, có thể thổi bay một con ngựa trưởng thành đã bị phá bằng một thanh kiếm!
Diệp Bái vuốt vuốt cằm: "Tăng thời gian cọ nhà xí của nhãi đó lên hai năm đi."
Khi Quỷ thiếu hiệp xuống đài, hai phần ba lưỡi kiếm trong tay y bất ngờ vỡ nát thành sáu, bảy mảnh, leng keng chạm đất.
Diệp Bái thấy vậy, cười toét: "Thôi, giảm còn một năm rưỡi."
Võ lâm Minh chủ đã dừng lại động tác nghịch đuôi thỏ, suy tư nhìn bóng lưng Quỷ thiếu hiệp. Hồng Tùy vừa bốc nho ăn vừa cười khà khà: "Hết Tà đại hiệp rồi đến Quỷ thiếu hiệp đại náo Lôi đài. Ê, đi gọi Thanh Đàm đến đây, hỏi sư huynh hắn có bà con gì với hắn ta không?"
"Chung Ly Toái." Xích trưởng lão vẫn luôn ngồi như bàn thạch rốt cuộc cũng động đậy chút ít, giọng trầm khàn: "Cách chiến đấu của Quỷ thiếu hiệp khiến con nghĩ gì?"
"Thưa là..." Chung Ly Toái nhíu nhíu mày, lưỡng lự đáp, "một vị tướng quân."
"Đúng vậy, một vị tướng. Người giang hồ chúng ta rơi vào cơn lốc công lực sẽ chọn đánh vào 'mắt lốc' là chỗ sơ hở nhưng y lại dùng sức mạnh phá toàn bộ vòng vây, dùng khí thế chèn ép tâm trí đối thủ. Đây là cách chiến đấu trên chiến trường.
"Lôi đài năm nay chính tà tề tựu về đủ." Xích trưởng lão nhắm mắt một chút rồi lại mở ra: "E rằng sắp tới không yên bình."
.
Lý Thương Lan đón chào ngày đầu tiên của bảng đấu cặp với đôi mắt cú vọ. Trầm Trác Sơn bế thỏ quan tâm hỏi: "Đêm qua hiền đệ không ngủ ngon sao?"
"À... ừ, đúng vậy." Lý Thương Lan cười gượng đáp. Đêm qua sư huynh và đồ đệ của hắn giữa khuya thực sự dắt nhau đi tìm chuồng thỏ của Minh chủ đây khiến hắn đang ngủ, sờ không thấy ai bên cạnh, đi tìm gần chết.
"Đêm qua ta cũng ngủ không yên." Minh chủ gật gù, thở dài: "Khi đi giải đêm thì ta mơ màng thấy kẻ muốn trộm Tiểu Hoa Hoa nên đánh với y một trận rồi ôm Tiểu Hoa Hoa lên giường ngủ cùng. Nghĩ lại thì ta cũng không biết đó là mơ hay là thật nữa."
Thâm tâm Lý Phá Gia là một biển nghẹn lời, bề ngoài hắn tươi cười: "Chắc là mơ rồi, ai lại dám trộm thỏ của Minh chủ chứ."
"Nếu võ công của y ngang ngửa Thu huynh thì dám lắm."
Lý Thương Lan: "..." Nghe như nhắc khéo ấy nhỉ?
"A Lan." Thu Nhậm đập vai Lý Thương Lan, ngáp dài nói: "Tìm gối cho ta ngủ bù, đêm qua đánh nhau mệt quá."
Võ lâm Minh chủ cười, gật đầu rồi ôm thỏ quay đi.
"..." Lý Thương Lan thẹn đến bùng cháy! Hằm hằm quay sang sư huynh, nghiêm giọng: "Thu đường chủ!"
Thu Nhậm đang buồn ngủ, bị hắn to tiếng làm nhức đầu, cau mày đáp: "Sao?"
Một chữ. Lá gan Thương Lan teo lại, lắc đầu nguây nguẩy. "Dạ không, không có gì."
Thu Nhậm thấy sư đệ ủ dột, nhìn trái nhìn phải rồi hôn lên vết xước bên má hắn, liếm môi nói: "Tối ta bôi thuốc cho."
Cún Lý Thương Lan và lá gan thỏ với sư huynh lập tức hoan hỉ leo lên ghế ngồi trên khán đài của mình, suốt buổi sáng hôm ấy chẳng tập trung được vào trận đấu nào, chỉ mong mau đến tối để được sư huynh bôi thuốc.
"Trận tiếp theo! Quân đại hiệp và Liên công tử đấu với song Nhạn Xuyên Sơn!"
Lý Thương Lan tỉnh giấc mộng bôi thuốc, Thu Nhậm đang gà gật miễn cưỡng nâng mí mắt lên, hừ cười trong lòng: rốt cuộc cũng tới rồi.
Quân Huyền mà thực