Lý Thương Lan đẩy xe lăn chậm rãi rảo bước, vừa đi vừa nhắc lại mấy chuyện cũ xoa dịu tâm thần bất an của sư huynh, mồm càng huyên thuyên, ngữ khí càng thiếu đứng đắn, nhưng vẫn còn biết liêm sỉ nói nhỏ nói nhẹ, chỉ thì thầm giữa hai người: "... Ta mới càn rỡ có hơn một tháng thôi. Mỗi lần sư huynh làm ta đều như muốn gϊếŧ chết ta trên giường, ta cũng chưa giận, ta mới thử vài thứ mới mẻ, huynh lại tức giận đến mức này, còn nói mình không bất công đi? Đợi huynh bình phục, thể nào cũng sẽ lại chà đạp ta, ta càng phải tranh thủ lúc huynh chưa khỏi để trút hết ấm ức. Đêm nay..."
Thu Nhậm đập tay ghế đứng bật dậy, loạng choạng muốn bỏ đi. Lý Thương Lan 'ấy, ấy, ấy' vòng lên ôm lấy eo y, dày mặt dìu y bước đi, thì thầm: "Sư huynh chớ ngại, cũng đâu phải lần đầu huynh không xuống được giường. Huynh chiều ta thêm mấy ngày nữa thôi, tháng sau ta sắp xếp công việc, đền bù cho huynh ha? Ta hứa. Á, đau! Hai tháng luôn!" Hắn ôm chặt cánh tay mạnh mẽ giãy ra của y, thề độc: "Ta mà không nhịn được trong hai tháng, quãng đời còn lại đều tùy huynh chèn ép!"
Thu Nhậm lập tức dừng chân, ánh mắt có chút u ám lườm hắn rồi quay lại xe lăn. Lý Thương Lan quỳ một gối xuống, xắn ống quần sư huynh lên kiểm tra, gan bàn chân y đã chuyển thành màu đỏ tía, hai ống quyển cũng hồng ửng nổi rõ tĩnh mạch phình ra. Hắn tối mắt, nét cười trên môi mất dần vui vẻ, cẩn thận xoa bóp đôi chân y đến khi chúng bớt sưng rồi đứng dậy tiếp tục đẩy xe.
Quá trình dẫn Chiết Xuân Giang cổ cần công lực từ ngoài thúc ép để rút ngắn thời gian, bởi vì đôi tay sư huynh rất quan trọng nên Lý Thương Lan dẫn cổ ra từ đằng chân, làm kinh mạch phía chân y chịu không ít áp lực suốt bấy lâu. Hiện tại y đứng thôi cũng khó khăn, việc đi lại càng vất vả. Hắn khẽ thở dài, nhớ nhung cảm giác sư huynh quấn lấy eo mình kinh khủng.
"Thương Lan."
"Ừm, sư huynh?" Hắn cúi xuống mỉm cười.
"Chuyện dược nhân, ngươi đã lấy gì trao đổi với Mạc Tử Liên?"
Lý Thương Lan khựng lại, hạ mắt nhìn vành tai ẩn hiện dưới tóc mai sư huynh chăm chú, đáp: "Đại ca của ta là dược sư, ta nói với huynh rồi phải không?"
"Ừ, ngươi từng kể cha mình làm từ y phu phất lên thành chủ hiệu thuốc."
"Mạc Tử Liên muốn đại ca ta xác minh thành phần của một loại thuốc dạng viên, màu đỏ đậm, và một thứ chất lỏng hơi giống thủy ngân nhưng trong suốt và nhẹ hơn. Đại ca rất đau đầu vì chúng. Ta đã phái người điều tra, phát hiện thấy vùng ngoại ô Mục Tư có kha khá kẻ sử dụng thứ thuốc viên, đa số bọn chúng đều là đám vô công rỗi nghề, chơi bời đàn đúm với nhau. Chúng sử dụng thứ này thường xuyên giống như chơi thuốc phiện, đại ca cũng xác định được là trong thành phần của chúng có bạch phiến."
"Những kẻ đó lấy đâu ra tiền để mua bạch phiến?"
"Có khá nhiều kẻ thường đi chạy vặt cho thanh lâu, kỹ viện, chủ thuê nhiều khi không muốn trả tiền cho chúng thì dùng thứ thuốc này trả thay. Đáng nói là đa số kẻ chỉ cầu thuốc chứ chẳng cần tiền."
"Bất hợp lý, buôn bán bạch phiến mang lại lợi nhuận khổng lồ, một chút bột trắng cũng là số tiền bọn lâu la đó khó mà mua nổi. Thanh lâu, kỹ viện hận không thể dùng bạch phiến để đào mỏ bọn phú gia tới tận đáy, kẻ nào lại đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy?"
"Ta cũng không rõ, sư huynh biết đấy, nơi đây không phải địa bàn của chúng ta."
"Tuyệt." Thu Nhậm lạnh lùng phun ra một chữ.
Hai mắt Lý Thương Lan hơi ánh lên. "Chà, vị đại nhân vật trong triều đình ấy nghĩ gì cũng không phải điều những kẻ dung tục chúng ta có thể hiểu được."
"Thứ chất lỏng giống thủy ngân thì thế nào?"
"À, đại ca ta thí nghiệm trên súc vật thì thấy nó có thể uống nhưng không được bài tiết ra ngoài mà cứ tích tụ trong nội tạng, làm chúng bị tiêu chảy, sốt cao đến mê man. Sau đó đại ca thử cho chúng uống viên thuốc màu đỏ, chờ mãi cũng chẳng thấy có phản ứng gì, huynh ấy vừa đứng dậy rót nước thì giật mình thấy vùng bụng con vật bị ăn mòn hết da thịt, nội tạng nhầy nhụa thành một đống trong vũng máu, và sự ăn mòn này còn tiếp tục lan rộng dần cho tới khi con vật chỉ còn sót lại một bộ xương mục nát."
"Nghe như cường toan*." Thu Nhậm suy nghĩ.
* Chất acid.
"Ta chịu, không giỏi như huynh." Lý Thương Lan chẹp miệng: "Đại ca chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó, nôn thốc nôn tháo, cả tuần chẳng nuốt nổi cơm, hiện tại vẫn còn không khỏe. Huynh ấy gửi thư bảo với ta là 'mình chịu', 'xin bất lực', không dám tiếp tục giúp ta thử nghiệm mấy thứ này nữa, sợ bị phát hiện rồi quy kết thành tội chế thuốc độc hại người thì sản nghiệp của cả nhà đi tong. Ta thấy sự việc nghiêm trọng nên đã thay đại ca xử lý ổn thỏa và đem tất cả ghi chép về Bồng Vân..."
"Đại ca ngươi vì chuyện này mà đổ bệnh, cha ngươi có nói gì không?" Thu Nhậm đột nhiên hỏi.
Biết là y quan tâm mình, Lý Thương Lan ấm áp mỉm cười nâng tay vén dải tóc sau tai y, vuốt ve chiếc gáy vẫn còn in dấu hôn đỏ thẫm, đáp: "Ta nói rồi, sư huynh, huynh không cần phải bận tâm đến những lời của cha ta. Cha ta không phải người khắc nghiệt, chỉ tại ông ấy thuở xưa bị gia tộc xem thường, uất ức đến nỗi phải phản nghịch tách khỏi Lý gia, suốt nửa đời dãi dầu mưa nắng mới được như ngày hôm nay - thế nên khá độc đoán, cực kỳ coi trọng sĩ diện, lúc nào cũng muốn vợ con mình phải cư xử đúng phép tắc, ăn nói có lễ nghĩa. Cả đời mẹ ta chỉ làm trái lệnh cha một lần duy nhất khi mở khóa cửa cho ta chạy đi gia nhập Bồng Vân các, nhờ vậy mà ta gặp được sư huynh.
"Cha ta đã có đại ca và tam đệ làm ông ấy vẻ vang trước mặt người đời và Lý gia, còn ta chẳng qua chỉ là một vết nhơ dính dưới cằm, khiến bộ mặt ông ấy mất đi sự hoàn mỹ. Thế mới chính là cuộc đời, chẳng phải sao?
"Vậy nên trong khi trông chờ một ngày cha sẽ chấp nhận hai ta, ta cũng đồng thời muốn ông ấy cứ tiếp tục như hiện tại để mười năm sau ta và huynh vẫn như hiện tại, hai mươi năm sau vẫn như hiện tại..."
Thu Nhậm chợt ngửa mặt đưa lên cho hắn một chiếc hộp thiếc lấm tấm vệt hoen rỉ. Lý Thương Lan bất ngờ cầm lấy, xoa xoa hình khắc hoa lan trầy xước hỏi: "Sư huynh tìm thấy nó ở đâu vậy? Ta cứ tưởng mình đã làm mất rồi."
"Hạ Cẩn nhặt được ở bãi rác xưởng, con bé có mắt nhìn, biết là đồ tốt nên giữ lại."
"Hả?" Lý Thương Lan càng thêm kinh ngạc, nhăn mặt gõ gõ trán: "Làm sao nó lại bị vứt vào bãi rác được?"
"Ngươi có đưa nó cho ai trước khi bị mất không?"
"Ta có đưa cho sư phụ mượn." Hắn hồi tưởng: "Sau đó nó tự nhiên biến mất, sư phụ nói có lẽ một đệ tử lau dọn phòng ốc đã cầm nhầm nhưng ta chạy đi hỏi rất nhiều người, tìm khắp nơi cũng không kiếm lại được. Thật kỳ lạ..."
Lý Thương Lan cẩn thận nhấc xe lăn đi lên bậc thang, tiến vào tiền sảnh tiếp khách. Một thiếu phụ mặc áo tang đang cầm khăn tay dặm khóe môi, ngồi thẳng tắp từ lưng lên gáy trên ghế chờ đợi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thu Nhậm, lãnh đạm gọi: "Đại ca."
"Nhị muội." Thu Nhậm bình thản đáp. Nàng ta chính là cô con gái cả của Thu phu nhân hiện tại. Từ xưa đến nay y chưa từng nói chuyện với nàng nửa lời, bản thân nàng ta là con vợ kế nên hiển nhiên cũng không mong ngóng gì về người đại ca con vợ đầu này, hôm nay đích thân đến tìm y chỉ vì cần trao tận tay một vật.
Nàng ta rề rà lấy ra từ ống tay áo một tờ giấy, đặt lên bàn hướng về phía Thu Nhậm, rồi phẩy tay cho thị nữ mở thếp son ra: "Ngươi ấn vân tay đi."
Thu Nhậm đọc lướt qua nội dung trong giấy, nhíu chặt mày: "Chuyện quái gì đây?"
"Cha viết di chúc thế đấy." Nàng ta siết tay bảo: "Còn đóng cả ấn của quan sai để làm chứng, ta là phận làm con, không dám thắc mắc nhiều, chỉ có thể vâng chữ 'hiếu' thực hiện."
"Ta không cần tài sản của ông ta, ngươi đem về lên quan hủy ấn đi."
"Ngươi nói nghe thì dễ lắm," Nàng ta trợn mắt cười lạnh, "ai cũng biết chuyện của mẹ con các ngươi, thiếu điều mỗi người qua đường nhổ một bãi nước bọt dìm chết mẹ con ta. Xin thưa, ngươi được cả thiên hạ thông cảm, mẹ con ta thì rất cần mặt mũi để gặp người đời."
Thu Nhậm trầm mặc nhìn văn bản, trong lòng rất băn khoăn, phức tạp, không hiểu được vì sao người 'cha' kia để lại phân nửa tài sản cho mình.
Thấy y im lặng, Nhị muội tiếp tục oán giận càu nhàu: "Ta cũng chẳng biết ông ấy bị cái gì nữa, rõ ràng gần hai mươi năm qua cha không quan tâm chị em các ngươi ăn ở, vứt xác ở đâu, bây