"Trầm Thượng Nhai là nhân tài hiếm có trong giới Võ Lâm thời thế hệ trước các ngươi. Huynh ấy mười hai tuổi xuất đạo làm náo loạn giang hồ, mười lăm tuổi xuất quan đánh Lôi đài thành danh 'bách chiến bách thắng', mười tám tuổi trở thành đại hiệp vang dội tứ phương, mới chỉ hai mươi tư đã được giang hồ bầu làm Minh chủ nắm giữ Võ Lâm lệnh... Quả là số đỏ phết.
"Hai mươi lăm tuổi, Trầm Minh chủ bị Lưu Ly bảo chủ hại tẩu hỏa nhập ma, đánh mất thần trí, đại khai sát giới. Huynh ấy tuổi trẻ đã ở đẳng cấp cách xa chúng ta, thực lực dữ dội, sát khí kinh người, lúc đó tựa như một vị thần tướng..." Hồng Tùy châm biếm phì cười, lắc đầu: "Đám trai hay hô hào vì đại nghĩa chúng ta bị dọa chết trân, không thể cử động. May mắn các vị trưởng bối kịp thời phản ứng."
Tình hình đêm đó vô cùng phức tạp, vốn chính đạo cũng nể các việc nghĩa hiệp trước giờ của Lưu Ly bảo và Lưu Ly bảo chủ nên không muốn làm căng, Nhị chấn Ngũ đại chỉ cử ra những nhân vật ôn hòa, có khả năng đàm phán của mình. Trăm tính ngàn suy đâu thể ngờ là Võ lâm Minh chủ lại tẩu hỏa nhập ma, hại cho cục diện rối tinh rối mù nghiêm trọng.
Ngại chính đạo còn chưa đủ loạn với một kẻ mạnh nhập ma, Lưu Ly bảo chủ chớp thời cơ mở đường máu ôm tâm pháp thoát thân, đả trọng thương một thiền sư của Thiếu Lâm - thiền sư ấy lại là người duy nhất có công lực ngang ngửa với Minh chủ. Chính đạo chưa bao giờ cảm thấy bản thân đen đủi như vậy, tất cả mọi người ở đó đều âm thầm gào thét mình có số chó má.
Thiếu niên Hồng Tùy cực kỳ hối hận vì đã không uống canh sườn của phòng bếp trước khi chạy đến đây hóng hớt.
Thanh Đàm đang phiêu lưu theo lời kể mà bị đứt dây đàn, mất hứng: "Gì vậy ông?"
Hồng Tùy chép miệng đáp: "Thật mà, lúc đó ta chỉ nghĩ rằng chết rồi sẽ không được ăn mỹ vị của nhà bếp nữa thôi."
Tay nghề của đầu bếp Tiêu Dao cung xưa giờ nổi danh hơn cả võ học phái Tiêu Dao luôn đấy! Bổn cung có thể thiếu tiền nhưng không bao giờ thiếu đồ ăn ngon!
Khụ, khụ, khụ...
Trọng đao chém loạn, máu tươi bắn lên, ba thước tanh nồng. Chín vị cao nhân của Nhị chấn Ngũ đại cũng không thể chế ngự nổi Trầm Thượng Nhai đang nổi cơn điên. Chúng nhân sĩ còn lại lo chạy chữa lẫn nhau và đối phó với đám đệ tử Lưu Ly bảo phản kháng. Chính đạo không có ý gϊếŧ hại ai nhưng đệ tử Lưu Ly bảo thấy bộ dạng Trầm Minh chủ giống như thần tướng dũng mãnh ở giữa Tu La tràng*, một mình bức lui chín vị cao nhân thì hết sức hoảng sợ, đả thương loạn xạ hòng trốn chạy.
* Chiến trường khốc liệt, tan hoang, đẫm máu.
Bất ngờ một nhân ảnh từ ngoài vòng vây đạp máu xông vào, không chút nao núng giáng ánh kiếm thẳng xuống tấm lưng Trầm Thượng Nhai, rạch toác một đường tanh nồng nóng hổi. Kẻ nhập ma chướng đau đớn dập mạnh đao, điên tiết gào thét, hai mắt đỏ ngầu trừng người vừa tới.
Thiếu niên Hồng Tùy bị một cánh cửa đè bẹp ở gần đó, mơ hồ chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Người ấy cao ngất như tùng, tư thế hiên ngang, mặc quan bào đỏ son, đội mũ ô sa ngay ngắn, bên hông giắt lệnh bài Ngự tiền* mạ vàng.
* Chức trách hầu hạ trước mặt hoàng đế.
Một vị trưởng bối hô hoán: "Phó Thống lĩnh Ngự tiền Thị vệ Tống đại nhân!"
Ấy chính là bạn thân của Trầm Minh chủ mà giang hồ đều biết: Tống Sơ Huyền. Y lạnh lùng vung kiếm giũ sạch máu người tri âm, rút lệnh bài Ngự tiền giơ cao, dõng dạc nói: "Giang hồ mãng phu bát loạn*, trên chẳng có mắt nhìn Thiên tử, dưới không có tâm tuân thủ Quốc pháp, vô duyên vô cớ tụ tập gây rối, làm loạn, sát phạt vô tội vạ! Còn không mau buông đao kiếm xuống!"
* Hàm ý là gộp cả tám phái Nhị chấn, Ngũ đại và Lưu Ly bảo chung một chỗ.
Đôi mắt Tống Sơ Huyền hướng thẳng vào Trầm Thượng Nhai nhưng rõ ràng đã gom cả tám phái vào tội khi quân, câu cuối cũng hàm ý ra lệnh cho toàn bộ. Ngự tiền như bậc tam cấp dưới chân hoàng đế, nhất thời không ai dám cả gan vọng động.
Tất cả mọi người đều vô cùng nghi hoặc: mặc dù tình hình hơi mất khống chế nhưng vẫn giới hạn trong nội bộ giang hồ, tại sao phó Thống lĩnh Ngự tiền lại muốn xen vào?
Bọn họ không có thời gian để nghĩ nhiều, trước Trầm Minh chủ bây giờ, nào ai dám buông đao bỏ kiếm?
Tống Sơ Huyền cũng chẳng màng đến ai, trực tiếp tung sát chiêu với Trầm Thượng Nhai, y lấy danh nghĩa của Ngự tiền ra lệnh cho chính đạo, dốc sức đánh tri âm thừa sống thiếu chết. Sở dĩ trước đó chính đạo chẳng chế ngự được Trầm Minh chủ chính là vì thiếu phần tàn nhẫn như y.
"Chính đạo quá ủy mị." Tống Sơ Huyền sút văng thanh đao trong tay Minh chủ đầm đìa máu, nát bươm như rẻ rách hôn mê bất tỉnh, bàn tay siết lệnh bài Ngự tiền chặt đến mức trắng bệch, tự lẩm bẩm một mình: "Ra tay nặng thì bị kêu nhẫn tâm, xuống tay nhẹ thì bị phán hèn nhát; cần cù quá thì bị gọi là làm ra vẻ, nghỉ một ngày cũng bị dè bỉu thành thất trách. Giang hồ yên bình thì nói 'giữ Võ Lâm lệnh đến giờ mà chẳng làm nên trò trống gì', gặp lúc có chuyện lại cong đuôi chạy tới tìm Minh chủ. Võ lâm Minh chủ phải vừa có phong thái vừa có uy nghiêm, mở miệng ra phải ăn nói thế này, thế nọ... Hắn sống ra làm sao cũng đến lượt các ngươi xen vào sất?"
Tất cả đều là những lời đàm tiếu khó nghe về Trầm Minh chủ mà Hồng Tùy từng gặp trên giang hồ: người tài luôn bị ganh ghét. Hồng thiếu niên lúc đó là thành viên trong Hội Noi gương Minh chủ nên rất rất khó chịu, thường xuyên kéo anh em đi đại chiến ba trăm trận võ mồm với phe bất đồng quan điểm.
"Trả Trầm Thượng Nhai trước đây lại cho ta!" Thình lình Tống Sơ Huyền gầm lên.
Chính đạo giật mình bừng tỉnh khỏi cơn say máu, trân trân nhìn Tống Sơ Huyền tự mình mang Minh chủ rời đi, sau đó lặng lẽ thu dọn tàn cuộc. Bởi vì sự việc có Ngự tiền tham dự nên thời gian tiếp theo giang hồ tạm thời án binh bất động, chỉ ngầm thư từ cho Xích trưởng lão dò hỏi ẩn tình giữa Minh chủ và Ngự tiền.
Thái độ của Xích trưởng lão với sự việc cũng khá kỳ lạ, úp úp mở mở, ông rất bình tĩnh, tự tin vào tình bạn của đồ đệ, không có ý giải thích rõ ràng, khuyên Lục đại phái nên cẩn trọng với Lưu Ly bảo chủ đang trốn chạy với tà công cướp đoạt công lực người khác thì hơn.
Không lâu sau đó, Lưu Ly bảo chủ bị gϊếŧ chết, chẳng rõ là ai xuống tay, cuốn tâm pháp tà công gã giữ khư khư cũng mất tích từ ấy.
"Bằng một cách thần kỳ bí ẩn, Trầm Minh chủ và giang hồ trở lại bình thường, người ta cũng chẳng nói năng gì quá đáng về Minh chủ nữa. Tuy nhiên, suy cho cùng, đó vẫn là vết nhơ của chính đạo."
Mạc Tử Liên nghiêng đầu: "'Đó' là về việc của Lưu Ly bảo hay của Trầm Thượng Nhai?"
"Cả hai."
"Tên thứ tà công kia là gì?"
"Lưu Ly bảo chủ tự xưng nó là võ học nội môn, về phần bản chất thì ta không rõ, phần lớn người giang hồ cũng vậy. Nó trở thành một trong vô vàn sự tích bí kíp thất lạc trong giang hồ thôi." Hồng Tùy cảm thấy khô cổ họng, nhấc ấm trà đổ thẳng vào miệng.
Mạc Tử Liên duỗi ngón trỏ viết vào lòng bàn tay Quân Huyền một chữ. Hắn bất động thanh sắc nắm lấy tay y.
Tống Sơ Huyền tự ý dùng danh nghĩa Ngự tiền để giải quyết chuyện giang hồ, tội rơi đầu khó thoát khỏi. Vậy ra đây chính là nguyên cớ Tống Ỷ La căm hận Xích trưởng lão và Đao Khách trang.
Thanh Đàm gõ gõ trán, nửa khó hiểu, nửa lại như nghĩ gần tới đích rồi mà vẫn bị ngăn trở. Bất thần Lưu Ly ở bên cạnh khom lưng quỳ xuống, khẩn khoản nói: "Lưu Ly có một thỉnh cầu muốn thưa riêng với Liên công tử."
Hồng Tùy liếc nhìn Mạc Tử Liên, sau đó nắm cổ áo xốc Thanh Đàm đang muốn đỡ người dậy, lôi sền sệt hắn ra ngoài.
Quân Huyền xoa tay Mạc Tử Liên ngồi bất động, biểu hiện giữa bọn họ chẳng có gì là bí mật. Lưu Ly mím chặt môi, hít một hơi sâu đứng lên, hạ mắt che giấu cảm xúc, bắt đầu cởϊ áσ của mình.
Ngay lập tức, Quân Huyền vươn tay che khuất mắt Mạc Tử Liên. Y đẩy đẩy tay hắn chẳng ăn thua, nghiêng đầu qua bên, bàn tay kia cũng áp sát vào mặt y. Y uất ức kéo cánh tay như sắt của ca ca, bảo: "Thật không công bằng!"
Lúc Quân Huyền chịu thả tay xuống, Lưu Ly cũng vừa cột lại nút áo, Mạc Tử Liên đang hờn dỗi không kịp thấy được gì cả.
Lưu Ly lại quỳ xuống nói: "Ta không hề có ý xấu với Đàm. Gặp gỡ cũng chỉ là chút cơ duyên, sau khi hoàn trả đủ ân tình thì ta sẽ rời khỏi hắn."
"Ta chưa nói gì cả." Quân Huyền đáp lại: "Đó là lựa chọn của riêng ngươi, hoàn toàn không liên quan tới ta. Rời xa thì thế nào? Ở lại thì thế nào? Tự ngươi hiểu rõ Thanh Đàm xem ngươi là gì và đối xử với ngươi ra sao. Ta vô can và là người ngoài trong việc này."
Lưu Ly sửng sốt, có chút bối rối với phản ứng của hắn: "Nhưng Đàm là sư đệ của đại hiệp..."
"Ta tôn trọng Thanh Đàm và không có quyền ra quyết định thay đệ ấy trong khi đệ ấy còn chưa biết gì."
Lưu Ly bị sự dứt khoát của hắn làm cho á khẩu hoàn toàn. Thực sự y hiểu Quân Huyền nói không sai nhưng dù sao thì... hắn là sư huynh của Đàm, y cho hắn thấy mối nguy hại có thể ảnh hưởng đến sư đệ, hắn lập tức rũ bỏ quan hệ? Hắn vu vơ thêm vài lời quan tâm là ý