"Tiếng khóc phát ra từ phía Lôi đài." Quân Huyền hé mắt, sâu xa nói. Mạc Tử Liên nhíu mày định thả Ngải điệp thăm dò nhưng hắn nhẹ nhàng túm tay áo y lại: "Hai con đã đủ rồi."
Mạc Tử Liên ngẩn ra một chút, sau đó chợt bừng tỉnh, chẳng quan tâm đến tình hình trên Lôi đài nữa, ôm ca ca dậy, quay lưng lẩn khuất vào đám người tò mò hóng hớt, nhảy ra khỏi khán đài. Phía sau cả hai là dòng khán giả được giải tán, Quân Huyền rời khỏi vai y đứng thẳng lên, bao bọc bàn tay tình nhân, dắt y đi loanh quanh dạo phố.
Về phương bắc, tháng hai vẫn còn là mùa đông giá buốt, tàn ngày rồi mới cảm nhận được rõ ràng. Quân Huyền nghe bảo bối bắt đầu sụt sịt mũi liền cởϊ áσ ngoài phủ lên đầu y, vắt chéo hai tay áo dưới mũi rồi quàng vào cổ y, nghiêm túc bảo: "Tiện thể che mặt lại không cho ai dòm ngó."
"Ca ca khiến ta giống như kẻ trộm vậy." Mạc Tử Liên giả vờ hờn dỗi chun mũi.
Quân Huyền thâm thúy liếc y: "Chẳng phải thích gọi ta là phu quân sao? Bây giờ lại không muốn tòng phu?"
Mạc Tử Liên đỏ mặt rồi cong mắt cười ám muội, nhéo thắt lưng hắn: "Ta càng thích nghe huynh gọi phu quân hơn."
"Còn khuya ta mới gọi." Quân Huyền bật cười, cũng có qua có lại nhéo eo y.
"Bọn họ tính toán từ trước, cố tình lừa ta cơ, đáng ghét."
"Bây giờ đệ chịu tin mình là thỏ nhỏ chưa?"
"Công lực của Khuynh Tự rất thâm hậu, không lý nào huynh phát hiện ra nàng ta." Y không phục.
"Ta biết Khuynh Tự ở đó, đơn giản là biết."
Ban đầu, khi Mạc Tử Liên nhận ra phiến ngọc của Lưu Ly là đá Thần lệ, y cứ ngỡ Thanh Đàm chạy nhảy làm sao mà vô tình 'sa vào lầy' rồi nên mới dặn bọn họ ở yên tại Tiêu Dao cung để phòng ngừa bị ám toán. Sau đó Hồng Tùy hữu ý hay vô tình gì đấy đứng ra giải đáp rõ ràng cho y về sự cố Lưu Ly bảo.
Lưu Ly cũng e ngại mình làm liên lụy đến Thanh Đàm mà thú nhận thân thế - lúc này Mạc Tử Liên mới hoàn toàn chắc chắn chuyện giữa hai người Đàm - Ly chỉ là có duyên gặp gỡ chứ không ẩn chứa âm mưu.
Mặc dù Đàm - Ly trong sạch nhưng lại có người cố ý lợi dụng vấn đề của bọn họ để đánh lạc hướng y!
Ngay sau khi Mạc Tử Liên phát giác phiến đá Thần lệ, y liền được đệ tử Tiêu Dao cung truyền lời Thu Nhậm mời đến tiền sảnh, trực tiếp nghiệm tra Hoán Thi Thủy bởi sự kỳ lạ trong cái chết của Thu quan gia. Chuyện này vốn không phải ngẫu nhiên, nếu thực sự là ngẫu nhiên thì dễ gì mà Tiêu Dao cung có thể chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết như vậy?
Lúc đó Mạc Tử Liên đang bận tâm về Thanh Đàm nên không chú ý lắm, thực ra là y có nghi ngờ nhưng sau khi 'thế này, thế nọ' với ca ca thì... quên mất. Y đã đạt được thành tựu rất lớn mà! Quên vài chuyện khác là bình thường!
Quân Huyền thấy y tự nhiên lại đỏ ửng mặt, nhéo cái mũi nhỏ hỏi: "Tâm trí đệ bay tới tầng mây nào đấy?"
Tiểu tình nhân phụng phịu hất tay hắn ra, quay mặt đi. Mới hồi nãy còn ở khán đài, Mạc Tử Liên vẫn còn canh cánh về cặp Ngải điệp không quay về với mình, nuôi Ngải điệp rất tiện lợi mà rủi ro cũng nhiều (ví dụ như vô tình bị mèo vồ hay ếch nhái bắt ăn) nhưng ca ca đã làm cho y tỉnh ngộ.
Cặp Ngải điệp biến mất đó, sau khi được thả ra liền bám theo Khuynh Tự.
Đúng vậy, là Khuynh Tự cô nương mà mọi người tưởng rằng vừa chết thảm ngay trên Lôi đài. Dĩ nhiên Mạc Tử Liên không tin vũ nữ mới chết là Khuynh Tự, bằng vào thực lực của nàng ta, mất mạng như vậy quá lãng xẹt.
'Việc ngẫu nhiên' ở Tiêu Dao cung thực chất là Khuynh Tự lợi dụng Thu Nhậm thỉnh giáo y để ẩn nấp tại đâu đó học cách phối ra Hoán Thi Thủy. Sau đó nàng ta đột nhập vào viện của Thanh Đàm mài lấy nguyên liệu đá Thần lệ nên bị cặp Ngải điệp của y bám lấy.
Dựa vào tình trạng của vũ nữ vừa chết, Mạc Tử Liên suy đoán rằng mặt trong mặt nạ mỹ nhân đã bị bôi lên Hoán Thi Thủy thiếu vị máu, nạn nhân hẳn là bị hạ độc tác dụng chậm, độc tính tấn công vào tử huyệt đang khi vũ nữ biểu diễn, làm thất khiếu chảy máu. Máu pha trộn với nguyên liệu có sẵn trên mặt nạ thành Hoán Thi Thủy hoàn chỉnh, những cô nàng chạy lên đỡ tỷ muội tháo mặt nạ ra liền vô tình...
"Thực ra," Quân Huyền trầm ngâm nói, "cũng chưa thể chắc chắn người xuống tay là Khuynh Tự."
"Dạ, dù sao thì danh tiết của nữ tử tại Tư quốc cũng rất quan trọng."
Quân Huyền lại nghĩ khác, nếu là việc liên quan tới Tạ Lương Bích thì Khuynh Tự chẳng cần gì mấy thứ danh tiết đấy.
Mạc Tử Liên cũng chỉ tạm nói vậy vì không nghĩ ra từ ngữ phù hợp. Nếu thủ phạm không phải Khuynh Tự thì còn phải xem tiếp, nếu thủ phạm chính là Khuynh Tự thì con người nàng ta đáng kiêng dè đấy. Để xuống tay thâm độc cỡ đó với một nữ nhi thì phải có bao nhiêu căm hận đây?
"Mà, hơ... Hắt xì!"
Quân Huyền bị y gập lưng kéo nghiêng cả vai, xoa xoa lưng y cười nói: "Mỗi lần đệ hắt xì đều như đánh sập một ngọn núi."
"Hồi hai ta cùng bị bệnh, Thanh Đàm chủ động trải chiếu ra sàn, ngủ cùng phòng để chiếu cố chúng ta, cả đêm nghe ho khan thành mắt gấu trúc nhưng sáng ra vẫn chăm chỉ làm việc nhà, bưng cháo sắc thuốc, nghe cầu tất ứng, không một lời than vãn." Mạc Tử Liên ôm cánh tay hắn, thỏ thẻ gợi nhớ kỷ niệm: "Ta hồi nhỏ bị sủng thành hư, bắt nạt Đàm Đàm sư huynh ra trò, bây giờ nghĩ lại mới thấy nhiều lần mình rất quá đáng, trong lòng cũng thực sự ân hận."
Thái độ của Thanh Đàm với Mạc Tử Liên hơi khó chịu đều bởi vì thù thuở bé. Ngày thơ ấu Tiểu Điệp Nhi quen được cưng chiều, luôn luôn làm tâm điểm của mọi người - ở núi Trữ Linh, Huyền ca ca chính là 'mọi người' đó nên Thanh Đàm vô tình trở thành một đứa nhóc dám 'tranh sủng' với y. Bởi vậy y liên tục kiếm trò bắt nạt nhóc con Đàm Đàm, lúc nào cũng giành đồ tốt với nó.
Mà Quân Huyền cũng vô thức thiên vị, vì cứ ngỡ Tiểu Điệp Nhi là bé gái nên tự dặn lòng phải chăm sóc y cẩn thận hơn, cái gì tốt đều dành cho y trước. Thanh Đàm lắm lúc bị xem nhẹ nhưng chưa từng oán trách, mỗi lần thấy đại sư huynh không khỏe thì đều tranh công làm việc.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy trẻ con như vậy thật khiến người ta thở dài xót xa, thế nên Mạc Tử Liên rất lưu tâm đến Thanh Đàm, dù Lưu Ly không thỉnh cầu, y vẫn sẽ phái người âm thầm giúp đỡ và bảo vệ nhị sư huynh.
Trẻ nhỏ vô tâm, người lớn mới biết áy náy. Đôi vòng vàng Mạc Tử Liên đem ra phần là để khoe của, phần là để thay cho lời xin lỗi với Thanh Đàm. Y lớn lên trong nhung lụa nên luôn thực dụng thế đấy mà chính Thanh Đàm cũng cố tình không nhắc gì đến ân tình, thực dụng đáp trả y.
Y nghe hiểu ý của Thanh Đàm chứ, hiểu hắn ám chỉ bản thân vẫn còn giận y.
Hứ! Mạc Tử Liên này vẫn không chịu nhún nhường xin lỗi đâu! Dòng máu tà đạo của y trỗi dậy rồi, y nhất định sẽ khiến cho Thanh Đàm phải chủ động chân thành cảm tạ mình trước cơ!
Quân Huyền nhìn thấu suy tính của y, yêu thương gõ trán: "Đã là nam nhân trưởng thành mà vẫn cứ quậy phá."
Mạc Tử Liên dang tay ôm hắn vào lòng, rầu rĩ bảo: "Ca ca bị lạnh mất rồi."
"Ừ, vậy thì trở về thôi."
"Vâng!" Y hứng khởi tuột áo đắp ngược lên đầu hắn, bế bồng ca ca lên, thong thả sải bước.
"Đệ - ! Liên Nhi! Tử Liên, mau thả ta xuống!" Quân Huyền có thể bình thản với rất nhiều chuyện nhưng chỉ riêng thế này là lập tức phải phát ngượng, căng thẳng chống tay lên vai y, hơi gắt gỏng. Hắn chỉ thích bế y, trái lại thì không chịu.
Mạc Tử Liên nhởn nhơ vỗ vỗ mông hắn: "Ôm một chút, về rồi thả huynh xuống."
Quân Huyền thẹn quá chừng kéo tấm áo trên đầu che mặt lại, bất lực chiều lòng y. Y chạy về chỗ nghỉ rất nhanh nhưng hắn lại trải qua khoảng thời gian lâu gấp bội, từ trong ra ngoài được luộc chín hồng đều, trông thơm ngon, hấp dẫn khỏi bàn.
Mạc Tử Liên thả hắn xuống giường, áp cả người lên, luồn tay vào vạt áo hắn rủ rỉ: "Bé thỏ trong tim Huyền ca ca phấn chấn quá."
Quân Huyền đảo khách thành chủ mở chân quỳ trên hông y, hít một hơi thật sâu nói: "Đệ xong đời với ta."
"Vâng ạ." Y cong mắt cười tươi rói: "Hiện tại còn chưa khuya, ta sẵn lòng chịu Huyền ca ca dày vò để nghe huynh gọi một tiếng 'phu quân'."
"Lại xuyên tạc lời của ta đấy, đáng bị phạt..."
...
..
.
"Giúp đỡ Khuynh Tự thì Hồng cung chủ được lợi lộc gì nhỉ?"
Mạc Tử Liên bị lừa đẹp tại Tiêu Dao cung, chính Hồng Tùy là người đứng sau chứ chẳng còn ai: bày ra chuyện là ổng, giải đáp thắc mắc cũng là ổng hết đấy thôi. Y nhận thấy Hồng Tùy không có ác ý, ít nhất biểu hiện bên ngoài là vậy, nếu còn thêm gì thì y không nắm đủ thông tin để suy đoán.
Quân Huyền mơ màng nâng mí mắt, lười biếng cọ đùi vào chân y, vặn dây cót trong đầu: "Có thể là vì Thu đường chủ... hay Hồng phu nhân..."
Mạc Tử Liên nhận định khả năng này rất cao, Hồng Tùy có bộc lộ ra mình vẫn còn tình cảm với Thu tỷ tỷ, hoặc đó chỉ là áy náy, cũng không loại trừ trường hợp ổng cố tình diễn để khiến y tin mình không có ác ý. Nếu Hồng Tùy thực sự nhớ tình xưa với Thu tỷ đệ thì mọi chuyện sẽ tốt.
Về phần Thu Nhiên với Thu Nhậm, y đã thành công đạt được thỏa hiệp. Giống như lời ca ca bảo, mục đích ban đầu của y là tiếp cận và kết thân với Thu Nhiên, sau đó thì may mắn gặp dịp nhờ Lý Thương Lan tìm dược sư kiểm tra Hoán Thi Thủy, cả hai người họ phải cùng ra mặt mới có thể làm Thu Nhậm hạ quyết tâm.
Bởi vì Thu Nhậm hạ quyết tâm nên mới chấp thuận thu tay về, không điều tra chuyện pho tượng thần tới cùng, cũng ngầm đồng ý tương trợ y - với điều kiện y phải cho Thu Nhậm một 'câu trả lời' vào chung cuộc.
Vấn đề duy nhất phát sinh hiện tại là y không rõ mục đích của Khuynh Tự, đây là điểm mấu chốt.
"Gượm đã, tại sao Hồng Tùy lại chủ động chỉ thẳng ra nút khúc mắc giữa Tống Sơ Huyền và Trầm Thượng Nhai? Lại còn nhấn mạnh chuyện 'cướp công lực'?"
Bởi vì thực chất là Hồng Tùy biết! Mạc Tử Liên bừng tỉnh, ổng nói miệng 'ta chẳng biết gì hết' nhưng trong lòng