" Tam Vương Gia, Tam Vương Phi đến ".
" Nhi thần tham kiến Phụ Hoàng, Hoàng tổ mẫu, Mẫu Hậu ".
" Miễn lễ ".
" Tranh Nhi, cuối cùng con cũng đến rồi, Ai Gia còn tưởng Tranh Nhi không đến kịp ".
" Hồi Hoàng tổ mẫu, Nhi thần đã khởi hành từ sáng hôm qua, do trên đường đi gặp phải cướp nên mới đến trễ, mong Hoàng tổ mẫu thứ tội ".
" Tranh Nhi, con gặp cướp sao?
Con có làm sao không? "
Thái Hậu vẻ mặt lo lắng rời khỏi ghế bước xuống cầm tay, xem mặt kỹ lưỡng của hắn, ánh nhìn Trình Tranh vạn phần yêu mến.
Hắn lúc này nhìn quanh bắt gặp con ngươi đen sâu thâm thẳm của Trình Cảnh hướng đến mà run sợ, lúng túng cúi đầu né tránh.
" Hồi Hoàng tổ mẫu, nhi thần không sao.
Có điều Y Nhi vì bảo vệ con mà bị thương ".
Thái Hậu lúc này dời hướng tâm tư về phía nữ nhân bên cạnh.
" Đây là Tam Vương Phi sao? Vết thương của con thế nào rồi?"
" Thưa Thái Hậu, vết thương của nhi thần đã không còn đáng lo ngại".
" Ngẩng mặt lên cho Ai Gia nhìn rõ ".
Thái Hậu chăm chú nhìn lâu từng đường nét thanh tú trên gương mặt Họa Y, có đôi chút sửng sờ.
" Nhìn có nét rất giống người xưa ".
Hoàng Thượng bên trên động tác khựng lại, mặt tỏ chút không vui, Cao Quý Phi tay nắm chặt tách trà như thể muốn bóp nát chiếc tách thành từng mảnh vụn.
Họa Y bất ngờ nhìn thấy Trình Cảnh đang ngồi ở phía trước toàn thân như hầm băng đờ người lườm hắn, miệng khẽ thốt lên:
" Cố Thanh Xuyên ".
Hai tay áp sát thân người nắm thành quyền rất chặt, trong tìm thức hàng loạt những ký ức tiền kiếp vây quanh, đáy mắt ươn ướt như sắp rơi lệ không ngừng dán lên người Trình Cảnh.
* Không ngờ còn có thể gặp lại tên khốn kiếp đó ở đây, là ngươi cũng như ta xuyên đến, hay vốn dĩ chỉ là giống nhau thôi?*
" Hỗn xược ".
Lâu Khâm bên cạnh Thái Tử thấy cô ta mang theo oán khí trừng Trình Cảnh mà nhắc nhở, Trình Tranh liếc mắt sang Họa Y cảm nhận được một nỗi phẫn uất đang dâng lên khắp cơ thể cô, khiến thân nhiệt nóng bức lan cả sang hắn.
Trình Tranh lập tức cúi đầu:
" Hoàng huynh bớt giận, Họa Y lần đầu vào cung, cộng thêm đi đường mệt mỏi mà không để ý đến phép tắc, xin hoàng huynh bỏ qua cho ".
Trình Tranh cúi thấp đầu tay ghì áo của Họa Y giật giật, cô bừng tỉnh.
" Họa Y không biết phép tắc, xin Thái Tử Điện Hạ thứ tội ".
" Bỏ đi, hôm nay là lễ mừng thọ của Hoàng tổ mẫu không cần vì những việc nhỏ này mà làm cho mất vui, hai con về chỗ ngồi của mình đi ".
" Tạ ơn Phụ Hoàng ".
Trình Cảnh lườm đôi mắt tức giận nhìn theo bóng dáng của hai người họ.
* Tại sao chúng lại có thể thoát chết?
Đúng là một đám vô dụng, chỉ là tên đần độn với một ả tiện nhân cũng không xử lý được.
*
" Đại lễ mừng thọ của Hoàng tổ mẫu, nói thế nào tam đệ đến muộn vẫn có lỗi, không thể nói cho qua như vậy được".
Trình Cảnh hậm hực vẫn không muốn từ bỏ dày vò Trình Tranh.
" Vậy Thái Tử con muốn thế nào?"
" Phụ Hoàng, nhi thần muốn phạt tam đệ ba ly rượu ".
" Thái Tử Điện Hạ xin người suy nghĩ lại Tam Vương Gia tửu lượng rất yếu, hơn nữa còn bị dị ứng với rượu, nếu uống hết ba ly e là không thể chịu nổi".
Một quan đại thần bên dưới lên tiếng thay cho Trình Tranh.
" Ai Gia không truy cứu, sao các người lại làm ầm ĩ như vậy ".
" Hoàng tổ mẫu, ở đây có đông đủ các quan đại thần và nữ quyến tham dự, hành động đến trễ của tam đệ nói đi nói lại cũng là bất kính, nếu không xử phạt sao có thể làm gương cho mọi người trước uy nghiêm của hoàng thất ".
" Bẩm Thái Hậu, Thái Tử Điện Hạ nói rất đúng ".
Tả tướng quân lên tiếng nịnh nọt.
Thái Hậu bị ép bởi một đám người mà rơi vào thế khó xử không thể can thiệp bảo vệ Trình Tranh, Trình Tranh toan bước lên nói thì Hoạ Y đã cướp lời.
" Phụ Hoàng, Tam Vương Gia thân thể không khoẻ, nhi thần xin thay chàng chịu phạt ".
Trình Tranh kéo lấy tay áo cô không đồng ý, Trình Cảnh bị phong thái kiên định của Hoạ Y làm cho bất ngờ, người đứng dưới kia nào giống nữ nhân yếu đuối như lời Chu Tố Cầm hay nói.
Cung nữ mang đến một khay rượu, Hoạ Y không do dự uống cạn ba ly rượu.
* Cố Thanh Xuyên, nếu đã gặp lại ta nhất định sẽ bắt ngươi phải trả giá cho những chuyện ngươi đã làm với ta ở kiếp trước*.
Đại lễ mừng thọ lại tiếp tục trong tiếng ca vũ, Hoạ Y ngồi vào bàn thức ăn được bày trí vô cùng hấp dẫn, Trình Tranh gấp lấy một đũa thức ăn đặt vào chén cho cô:
" Sao chàng lại gấp nhiều như vậy?"
" Nàng ăn đi, nàng đang bị thương cần ăn uống nhiều vào để nhanh chóng hồi phục".
Trình Tranh vừa trả lời, vừa nâng bình rượu rót vào ly ngọc trên bàn cho cô, nhưng lại không nghe thấy Hoạ Y đáp lại, thì ra cô đang ngẩn người nhìn Trình Cảnh, trong lòng hắn dấy lên sự nghi hoặc.
Trình Cảnh bên trên bắt gặp nữ nhân kia nhìn hắn kỳ lạ, ánh mắt dù diễn tả thế nào cũng không phải là ánh nhìn thiện ý, cứ như muốn lao thẳng đến mà ra sức ngấu nghiến hắn, Trình Cảnh bị Hoạ Y nhìn đến muốn xuyên thủng.
* Ả nữ nhân này thật kỳ lạ, tại sao lại nhìn bổn cung bằng ánh mắt như vậy?*
" Y Nhi...Y Nhi."
Hoạ Y bị tiếng gọi của Trình Tranh làm cho bừng tỉnh, cô ngơ ngác nhìn hắn cười.
" Nàng làm sao vậy? Không được khoẻ à?"
" Ta không sao, chỉ có hơi mệt thôi ".
" Có cần lui xuống nghỉ ngơi không?"
" Ta không sao, chàng đừng lo nghĩ ".
Chu Tố Cầm lại muốn bày trò làm mất mặt Hoạ Y:
" Hoàng Thượng, tỷ tỷ Hoạ Y xưa nay rất biết cách lấy lòng người, giỏi nhất là ca múa, khắp Chu Phủ ai ai cũng ngưỡng mộ.
Tố Cầm xin to gan mong tỷ tỷ múa một bài cho các vị ở đây cùng thưởng thức."
" Được, Tam Vương Phi con có đồng ý không?"
" Phụ Hoàng, Hoạ Y múa không được đẹp, tài mọn không xứng với những vũ công lộng lẫy, sợ là sẽ khiến Tam Vương Gia mất mặt ".
" Không sao.
Chỉ là góp vui thôi, không luận đến đẹp xấu, con đừng sợ cứ thể hiện cho mọi người đều vui ".
Cô quay sang trông thấy vẻ mặt mong đợi của Trình Tranh, lòng khó xử nhưng cũng không thể từ chối.
" Nhi thần xin tuân mệnh".
Hoạ Y lúng túng.
Chu Tố Cầm giấu gương mặt đắc ý cười sau tay áo, một ả từ bé chỉ có thể sống trong căn phòng cũ kĩ còn không bằng cả kẻ hầu, bụng còn không đủ no thì làm sao biết được thi thơ ca múa chứ.
* Để ta xem xem cô mất mặt như thế nào*.
Trình Quân lúc này đứng lên:
" Phụ Hoàng, nhi thần cũng muốn góp chút tài mọn góp vui cho lễ mừng thọ của Hoàng tổ mẫu.
Tam Vương Phi nhảy múa phải cần đến nhạc hay, nhi thần xin được khảy đàn làm nền cho tam đệ muội ".
" Được ".
Trong điện rộng lớn, tiếng đàn tranh lảnh lót vang lên, ở giữa bóng giai nhân mảnh mai như lụa, múa một điệu múa đẹp đẽ vô cùng, tất cả mọi người xung quanh đều khen ngợi, Chu Lương được một phen nở mặt.
* Sao có thể như vậy, từ khi nào tiện nhân thấp hèn đó lại biết nhảy múa chứ *.
Tố Cầm tay nắm chặt tức giận, ánh mắt không cam tâm cứ xoáy vào Hoạ Y đang uyển chuyển theo khúc nhạc, nhìn thấy cả Trình Cảnh cũng bị thần thái của cô làm cho điên đảo chăm chú xem, lửa ghen tuông trỗi dậy.
Tố Cầm ngu ngốc tiến ra cùng múa, với ý muốn chiếm thế thượng phong không để