Cứu tôi với, cứu.
- Giết.
- Mỹ nhân! he.
.
he.
.
mỹ nhân.
Trong trấn nhỏ tiếp giáp biên giới giữa Nguyệt Quốc và Thiếc Quốc, binh lính Thiếc quân tràn vào trong sự bất lực của lính gác thành, bá tánh tháo chạy tán loạn, Thiếc quân hiếu chiến cũng hưng phấn cùng cực, hà hiếp nữ nhân khiến người dân sống trong cảnh màn trời chiếu đất.
* Gầm *
- Đừng qua đây, đừng qua đây!
Một cô nương chừng mười tám tuổi, chạy thục mạng va phải đống gậy tre dựng ở vách ngôi nhà, phía sau tên binh sĩ áo giáp hiên ngang, hắn tiến lại gần với gương mặt thèm thuồng đê tiện, cô gái trên đất không ngừng đạp chân lùi lại phía sau, tên binh sĩ cởi bỏ từng lớp giáp nặng nề trên cơ thể.
- Hự!
Đột ngột phía sau cha cô gái cầm lấy thanh kiếm đâm thẳng xuyên qua bụng tên lính kia, hắn chỉ kịp trợn tròn mắt rồi gục ngã.
- Con gái, con có sao không.
- Cha.
Hai người ôm lấy nhau òa khóc.
- Cha!
Cô gái thất thanh hét lớn, một kẻ khác đi ngang đường kiếm cắt đứt sinh mệnh của nam nhân ở độ tuổi tứ tuần, cô gái trong ngỡ ngàng, kinh hãi ôm lấy tấm thân đã lịm đi của cha mình, tên lính đó đá mạnh thi thể người cha văng sang ngang, lập tức vây hãm cô nương nhỏ bé vùng vẫy trên mặt đất.
Xung quanh người dân không ngừng hỗn loạn tìm đường thoát thân, nào ai để ý, cũng không đủ lòng can đảm dừng lại giải nguy cho cô gái đáng thương kia, bọn chúng tập trung lại giày xéo tấm thân ngọc ngà trên nền đất lạnh lẽo để thỏa mãn cơn dục vọ.ng, ánh mắt kẻ nào cũng khát tình tàn nhẫn, một cô nương chưa qua hết xuân xanh vì nhơ nhớp vũ nhục mà chết oan, thi thể mới mẻ kia vẫn nằm im trên mặt đất, không một mảnh vải che, cả trấn nhỏ chìm trong u tối.
- Đừng, làm ơn đừng mà.
Nơi bọn chúng đi qua mặc sức vơ vét của cải, lương thực, những ai cố gắng bảo vệ tài sản đều bị tung cước hoặc ra tay sát hại tàn nhẫn, khói lửa bao trùm, người dân oán thán, cảnh tượng hết sức bi ai.
- Báo.
Một binh sĩ chạy vội vào lều Doãn Hy cấp báo, nhìn thấy dòng thư Thiếc quân tràn vào làm hại dân lành khiến nộ khí Doãn tướng quân phừng phừng bốc cháy.
- Bọn người Thiếc quân gian trá bội tín, sau khi bị quân ta đuổi đánh thảm bại đã chịu ký vào giao ước duy trì hòa khí mười năm, trong vòng mười năm tới không động binh giương giáo làm hại dân lành, vậy mà nay lại giết chóc bá tánh ngay trên đất Nguyệt Quốc.
* Gầm *
Doãn Hy tức giận vung mạnh nắm đấm xuống mặt bàn.
- Để ta dẫn binh đi tẩn cho chúng một trận.
- Đứng lại, không được khinh suất.
- Doãn tướng quân, tình hình hiện tại ngày còn cản ta?
- Không phải ta muốn cản ngươi, nhưng ngươi nghĩ thử xem vì sao giao ước mười năm chỉ duy trì trong hai năm mà Thiếc quân đã động thương giáo, còn hành xử hung hăng như một đòn khiêu khích như vậy, chắc chắn là có âm mưu khác.
- Vậy chẳng lẽ chúng ta ở đây mặc cho chúng xâm phạm sao?
- Ai nói như vậy?
Doãn Hy dõng dạc đứng trước mặt Dương Hạo, ông sợ hắn lỗ mã.ng gây ra hậu quả khó lường.
- Người đâu, truyền lệnh của ta phái hai vị Viên tướng quân dẫn theo binh mã đi đến trấn phía nam cứu dân làng, đuổi đám Thiếc quân, thiết lập lại phòng vệ trong trấn thật nghiêm ngặt, tiếp tục chờ lệnh của ta.
- Tuân lệnh.
- Doãn tướng quân hành sự cẩn trọng, Trình Tranh thán phục.
- Tam Vương Gia, thần không dám nhận.
Thiếc quân quấy nhiễu dân làng chỉ nhằm mục đích khiêu chiến và cướp bóc, số binh sĩ tiến vào trấn cũng không đến mức phải huy động lượng lớn binh mã để đánh trả, nếu lúc này dồn phần lớn lực bảo vệ cho trấn kia, có thể doanh trại chính sẽ bị dòm ngó, Thiếc quân binh lực hùng mạnh, việc đánh thẳng vào quân doanh không phải chuyện quá lớn đối với chúng, chúng chịu trì hoãn chiến tranh một phần là do còn lệ thuộc nguồn lương thực mà Nguyệt Quốc cung cấp.
Thiếc Quốc chỗ ở không cố định, người dân Thiếc Quốc phải thay đổi chỗ ở liên tục, họ khao khát một vùng đất thích hợp để có thể khiến người dân trong Thiếc Quốc an cư, sinh sống tốt hơn, Thiếc quân nổi tiếng hiếu chiến, dũng mãnh, do việc thay đổi nơi ở thường xuyên để tránh sự khắt nghiệt của địa hình, nhìn chung họ cũng chẳng thể nuôi trồng lương thực, vì vậy thường hay thiếu hụt tài nguyên, thức ăn, do