Chu Họa Y bên hồ sen thất thần nhìn theo những đài hoa mọc thẳng giữa hồ, cô thầm sâu chuỗi từng mảnh ký ức sót lại của nguyên chủ, lần ra chút manh mối gì đó liên quan đến cái chết của Cao Quân Hoa, nhưng tuyệt nhiên không nghĩ ra được, ánh mắt buồn bã trầm tư bị Trình Tranh nhìn thấy.
- Y nhi, nàng làm sao vậy? Không khỏe ở đâu à?
Cô đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn hắn, khẽ lắc đầu rồi tựa vào người Trình Tranh.
- Vương Gia, nếu có một ngày binh đao hỗn loạn, chàng có đành lòng vứt bỏ lại ta không?
- Sao nàng lại hỏi như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Khoé môi tựa đoá Phù Dung nhàn nhạt cong lên, khẽ lắc đầu:
- Không có, chỉ là ta đang nghi ngờ mẫu thân lâm bệnh qua đời không đơn giản như ta nghĩ, Chu Lương vì thế lực của mình mà không từ thủ đoạn, chỉ vì không yêu mà ám hại bà, suy đoán này chẳng mấy khả thi, chỉ còn một nguyên nhân duy nhất, rất có thể năm đó sự tồn tại của mẫu thân ảnh hưởng đến quyền lực mà Chu Lương thèm khát.
- Thế nên nàng cho rằng ông ta hại chết nhạc mẫu là vì bà ấy có liên quan đến việc gì đó khiến ông ta kiêng dè.
- Rất có thể.
Trình Tranh hắn đổi tư thế, hai bàn tay ấm mềm bưng lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, hắn áp sát trán của mình vào trán Họa Y, thì thào.
- Nàng đừng lo nghĩ, ta sẽ mãi ở bên cạnh nàng, đi cùng nàng.
Trăng treo giữa bầu trời đêm tròn vành vạnh, Vương Phủ yên tĩnh chìm trong màn tối, Trình Tranh có thể nghe rất rõ ràng nhịp đập lẫn hơi thở của Họa Y, trong đầu hắn xuất hiện vô vàn suy nghĩ, nhớ lại đêm ở doanh trại Huyện Đông Sơn.
- Vô Ưu tham kiến Tam Vương Gia.
- Đã điều tra ra chưa?
- Vương Gia, Vô Ưu lần theo những gì Niên phi để lại trong di thư, tìm đến được nơi ở của bà mụ năm đó được mời vào cung đỡ đẻ cho Niên phi kể lại, Niên phi năm đó mang thai chưa đủ ngày tháng, nhưng không biết nguyên nhân gì lại trở dạ rất sớm, lúc bà mụ đến thì nước ối không những đã tuôn ra rất nhiều mà còn lẫn cả máu, tình hình lúc đó hỗn loạn bà ấy chỉ biết dốc hết sức cứu lấy thai nhi trong bụng, Niên phi là thai đầu khó sinh, mất máu quá nhiều nên không thể cứu được, có điều lúc Niên phi lâm chung bà ta phát hiện trên người Niên phi có rất nhiều vết bầm tím kỳ lạ, vùng bụng rạn nứt sẹo rất to, thai nhi cũng to hơn bình thường so với ngày tháng mang thai.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
- Nói như vậy là có kẻ giở trò.
- Tam Vương Gia anh minh, Vô Ưu điều tra được trong thời gian Niên phi mang thai, Cao Quý Phi thường xuyên lui tới mang thức ăn, canh bổ vào tẩm cung của Niên Phi, tình cảm của họ lúc ấy trong ngoài hoàng cung đều xem là hòa thuận.
- Còn gì nữa.
Vô Ưu dâng lên một bức thư, nét chữ còn rất mới.
- Đây là lá thư mà Trương thái y gửi cho Vương Gia, Trương Thái y trước đây làm việc trong Thái y viện, sau đã cáo lão về quê nhà ở Hải Sơn, khi Vô Ưu tìm đến ông ấy đã sắp trút hơi tàn, mang vội bức thư này trao lại cho thuộc hạ, ông ấy còn nói cuối cùng thì gánh nặng trong lòng cũng được rũ bỏ, đường xuống hoàng tuyền không thẹn khi gặp lại Niên phi nương nương nữa.
Trình Tranh đọc qua từng chữ trong phong giấy cũ kỹ, nét chữ đậm nhạt rõ ràng, nhưng sắc mặt của hắn lại không tốt lắm:
- Trong thư ông ấy viết, năm đó là Cao thị biết thân thể mẫu phi suy nhược, nhưng vẫn cố tình dùng bộ mặt giả tạo ân cần chăm sóc, hằng ngày cho mẫu phi ăn rất nhiều món ăn bổ khí, an thai tốt, liều lượng thuốc an thai cũng bí mật tăng gấp đôi so với liều lượng mà thái y kê, khiến thai nhi lớn nhanh mà trở dạ sớm, khó sinh dẫn đến băng huyết qua đời, thủ đoạn này lâu dài mà kín kẽ, một chút sơ hở cũng khó tìm, quả thật là diệu kế, Trương thái y vì bị uy hiếp tính mạng của già trẻ trong nhà mà ôm bí mật tàn độc này suốt mấy mươi năm, không đêm nào ngủ ngon giấc.
Trình Tranh gắt gao nhìn trừng một điểm, nghiến răng nghiến lợi đấm mạnh trên thân cây, máu có tứa ra cũng không nhiều bằng lệ trên mặt hắn, tay có đau nhứt cũng không khổ ải bằng trái tim của hắn, đôi mắt phượng dài