Y nhi, nàng có thể đồng ý với ta một chuyện không?
- Ngài muốn ta đồng ý điều gì?
- Từ nay về sau đừng gọi ta là Nhị Vương Gia gì nữa, hãy gọi là Quân Quân, được không?
Hoạ Y lặng người, trong lòng khó xử.
- Nhị Vương Gia, ta....
Không để cho cô nói hết câu, Trình Quân đã trực tiếp cướp lời:
- Ta biết nàng vẫn chưa nhớ ra được hồi ức đó, nhưng chắc chắn ta sẽ khiến nàng có thể khôi phục ký ức của mình.
Y nhi, chỉ là một cách xưng hô, chẳng lẽ nàng cũng không thể toại nguyện cho ta được sao?
Họa Y không trả lời hắn, trong tâm cũng không ngầm đồng ý, cô thật lòng chẳng biết phải giải thích với hắn như thế nào, nếu cô nói với hắn mình không phải là Chu Họa Y mà hắn da diết yêu thương thì liệu có thuyết phục được? Chắc chắn Trình Quân sẽ không tin, dù là nửa chữ.
Họa Y giữ thân lặng như tờ, để mặc cho hắn tựa đầu, đợi một lúc lâu vẫn không thấy Trình Quân lên tiếng, cô lại hỏi:
- Nhị Vương Gia, có phải ngài biết được hai người vừa chạm trán với chúng ta là ai đúng không? Hơn nữa vì sao bọn họ lại muốn giết ta, ta chưa từng gặp họ bao giờ, họ còn gọi ngài là thiếu chủ, vì sao.....
Cô khẽ đưa mắt sang nhìn, phát hiện Trình Quân đã rơi vào hôn mê, người của hắn như có hai luồng khí nóng lạnh đối nghịch, không ngừng tranh đấu quyết liệt bên trong.
Bên ngoài mưa đã thôi nặng hạt, Họa Y vội vã dìu hắn đi tìm chỗ có thể dừng chân, chữa trị.
Vượt qua một con đường, dưới rặng tre cao vút ở gần con suối, túp lều tranh toả khói nghi ngút trên mái lá, dưới vầng nguyệt trắng bạc hiện ra mờ ảo.
Trước cửa một người đàn ông độ chừng tứ tuần, chòm râu dài đen nhánh, tóc búi cao, ăn vận giản dị đang ngồi cặm cụi nhặt từng mẩu thảo dược trong chiếc nia tre.
Càng tiến gần mùi hương của những chỗ thảo dược được phơi khô càng nồng đậm, Họa Y vui mừng, khệ nệ dìu Trình Quân đến gần, khẩn khoản:
- Thúc thúc, bằng hữu của ta đang bị thương rất nặng, có thể cho chúng tôi tá túc một đêm không?
Người đàn ông chậm rãi ngước nhìn, quan sát nam nhân đang gục đầu tái nhợt bên cạnh Họa Y, vết thương ở ngực đang tiếp tục rỉ máu, nhưng thoặt qua khí chất vẫn rất bất phàm.
Ông ta không vội xoay người, cầm lấy tay Trình Quân bắt mạch, mí mắt đang nhìn xuống bỗng đột ngột bật ra hướng tới Trình Quân, dường như trong hành động chớp nhoáng ấy có vài phần ngạc nhiên, lại nhìn sang Họa Y, từ đầu đến chân đều thảm hại, mặt mày lắm lem, vết máu, vết bùn đất lẫn cả thương tích chằng chịt.
Ông ấy điềm tĩnh quay lưng, hai tay chấp sau mông chậm chạp tiến vào cửa nhà tranh, thanh giọng trầm ổn:
- Vào đi.
- Đa tạ, đa tạ thúc thúc.
Họa Y vui mừng, dìu hắn vào bên trong nhà tranh nghỉ tạm.
Ông ta ngồi dưới giường, kiểm tra tỉ mỉ cho nam nhân ấy, Họa Y vẫn luôn đứng đó, cô nói:
- Huynh ấy bị trúng độc tiễn, đã hôn mê rất lâu rồi, thân thể khi lạnh, khi nóng thất thường.
Người đàn ông đứng dậy, đồng tử đen láy quan sát sơ qua những vết xước trên người cô, nửa diện mạo dưới ánh đèn khuya mập mờ để lộ đường nét anh tuấn trên màu da rám nắng, ôn tồn nói:
- Độc tính trong mũi tên không đủ để làm cho hắn hôn mê, người này rất khá, bị Lang Tinh Địa Tâm Hỏa thiêu đốt nhưng vẫn có thể chống chọi được đến tận bây giờ, kỳ thật hiếm thấy.
- Lang Tinh Địa Tâm Hỏa? Là cái gì?
Ông ta chợt quay đầu, nhìn Họa Y bằng ánh mắt kinh ngạc.
- Cô không biết sao?
Họa Y thành thật nói:
- Tôi thật sự không biết thứ mà người nói là gì, nhưng thỉnh cầu người có thể giúp huynh ấy chữa trị?
Người đàn ông thu lại vẻ dò xét, gom dọn những thứ bừa bộn trên chiếc bàn đan tre nâu sẫm.
- Vì sao ta lại phải chữa cho hắn.
- Không phải ông là đại phu sao? Lương y như từ mẫu, chẳng lẽ ông lại thấy chết mà không cứu.
- Vì sao cô có thể khẳng định ta là đại phu? Ta cũng chỉ là một kẻ bình thường tách biệt với thế giới đầy rẫy lừa lọc bên ngoài, đến cả bản thân còn không cứu nổi.
Còn về hắn, cô yên tâm đi, hắn không chết bây giờ được đâu.
Đã chống đỡ đến tận bây giờ cho thấy hắn cũng không hề tầm thường.
Họa Y vội níu lại tay áo ngắn đen màu thô ráp của ông ta, khẩn thiết:
- Thúc thúc, tôi không biết thứ mà thúc nói là gì, nhưng