...Tử Yên Viện...
Trình Tranh ngồi thừ giữa gian phòng, bất di bất dịch nhìn theo hướng của Phù Dung Viện.
Vô Ưu đứng hầu ngoài cửa, chốc chốc lại bị hắn réo gọi:
- Ngươi thấy Trắc Phi đã nghỉ ngơi chưa?
- Thái Tử Điện Hạ, Phù Dung Viện hãy còn sáng đèn, có lẽ giờ này Trắc Phi vẫn chưa đi nghỉ.
Thanh thanh giọng nói của nữ nhân phía sau:
- Thái Tử, đêm đã khuya chúng ta cũng nên đi nghỉ sớm thôi.
Hắn chẳng màng, rướn dài cổ trông theo ánh sáng lóe lên xuyên qua hàng lê hoa, giữa không gian bề thế ẩn hiện bóng người ngồi bên cửa sổ, thân hình mảnh mai như thân liễu, rũ mái tóc dài đang uyển chuyển kéo từng đường chỉ khâu.
Trong đầu bức bối ngầm oán lên:
" Nàng ấy hờ hững vậy sao? Phu quân của mình ở chung với nữ nhân khác cũng không ghen tuông ".
Mỏi gối hắn lại đứng lên đi qua đi lại trước bức bình phong, tay chấp sau mông, dáng đi bực dọc.
Kha Nguyệt ân cần chườm áo khoác lên người hắn, nhưng chưa đợi nàng ta bước thêm bước nào hắn đã chủ động tránh đi, Kha Nguyệt lặng người, ngậm ngùi thu lại y phục trong tay.
Không cần để ý quá lâu, chỉ liếc nhìn đã biết Trình Tranh cố ý ở lại là vì giận dỗi, muốn để Họa Y bộc phát cơn ghen, thèm cảm giác được cô giành lấy.
Nhưng hắn nào có ngờ, nữ nhân tâm cứng như đá kia một chút mảy may cũng chẳng thấy, bây giờ lại còn có thời gian ưu nhã thêu thùa.
Nội tâm Trình Tranh không yên ổn mà vò đầu bức tóc, lúc đứng lại ngồi, lúc nhìn sang bằng con ngươi uất ức, khi thì len lén thăm dò ánh đèn của Phù Dung Viện.
Trình Tranh nhấc tách trà ấm trên tay, chao chao vài vòng để mặc cho tinh túy bên trong xoay chuyển, đưa lên đến miệng rồi lại thôi.
Lúc này vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy bóng người của Họa Y đứng dậy, mỗi lúc một gần hơn với cửa sổ, tâm tư Trình Tranh đắc ý reo lên.
Hắn bật dậy, thổi tắt nến trong phòng, im lặng chờ đợi.
Hắn nghĩ cô nhất định đang rất khó chịu, mong nhớ hắn mà từ bích sa song quan sát Tử Yên Viện, chỉ cần cô mở cửa sổ nhìn sang, hắn nhất định liền về Phù Dung Viện.
- Trắc Phi, cũng không còn sớm nữa, người nên đi nghỉ thôi.
Họa Y tay cầm khung thêu đặt lại trên bàn, bất giác nhìn sang Tử Yên Viện thông qua màn ngăn tại cửa lớn, nhận ra đèn đã tắt, cô thoáng buồn trầm mặc rồi tiến đến cửa sổ treo lại túi thơm mới vừa thêu lên giá gỗ.
Cởi bớt y phục trên người, rồi điềm nhiên lên giường buông rèm.
Khanh Khanh chu đáo hầu hạ chủ nhân nghỉ ngơi xong thì thổi tắt ngọn đèn.
Trong màn sương mù mù, Trình Tranh nhìn thấy Khanh Khanh khép lại cánh cửa chính của Phù Dung Viện, ánh đèn trong phòng Họa Y đã dập, xung quanh âm ỉ tiếng côn trùng, tất cả chìm trong màn tĩnh lặng.
- Ngủ rồi.
Thế mà đã đi ngủ rồi sao?
Vô Ưu chống đỡ với cơn buồn ngủ gục gù bị tiếng nói bất thình lình tăng quãng của hắn làm cho giật bắn người, lờ mờ đôi mắt không tự chủ nói theo.
- Đi ngủ, đi ngủ thôi.
Ngay sau đó con ngươi lạnh lẽo của Trình Tranh lia đến Vô Ưu mới thất kinh mà tỉnh ngủ, bất an cúi đầu.
Hắn đấm vào song cửa, nhíu mày quay lưng ngồi xuống bàn, lại nói:
- Sao nàng ấy có thể ngủ được chứ?
Vô Ưu vô tư trả lời:
- Trắc Phi có thể đã mệt rồi, nên mới đi nghỉ sớm.
Thái Tử, cũng không còn sớm nữa, hay là chúng ta cũng đi nghỉ thôi.
- Ngủ ngủ ngủ, ngủ cái đầu của ngươi, muốn ngủ ngươi tự mình mà đi ngủ.
Vô Ưu bị một cước ngã nhào trên sàn nhà, trái lại với bất mãn thì nam nhân này lại nhìn hắn mà phì cười.
Trình Tranh thẳng giọng nổi nóng:
- Ngươi cười cái gì?
Vô Ưu không trả lời, chỉ cúi mặt tít mắt cười cợt.
Kha Nguyệt không cưỡng ép hắn, mà đối diện với kẻ luôn dùng một mặt băng tuyết để đối đãi với nàng ta, cư nhiên cũng không dám cưỡng ép.
Nàng ta chỉ ngồi trên giường, đồng tử mờ nhạt nỗi buồn.
Nha đầu Như Ý chuẩn bị giường đệm rồi quay sang nhìn Kha Nguyệt bằng ánh mắt thúc giục, đưa cho nàng ta một gói giấy nhỏ chỉ bằng đầu ngón tay.
Nàng ta do dự hồi lâu, đôi tay ngọc khẽ run sợ, nhận lấy bát canh tổ yến mà cung nữ vừa mang đến, âm thầm cho thứ bột tán nhuyễn gói bên trong vào bát giấu sau tay áo, nở nụ cười nói:
- Thái Tử, chàng ăn bát tổ yến này xong rồi đi nghỉ sớm.
Trình Tranh bình lặng, chăm chăm nhìn qua song cửa.
Kha Nguyệt ngước theo rồi lại nói:
- Trắc Phi ắt hẳn đã đi nghỉ rồi, muội ấy có lẽ đang ngủ rất ngon.
Hắn tức tối, ánh mắt gắt gao:
- Làm sao cô biết nàng ấy ngủ rất ngon.
Nàng ấy không được ngủ ngon.
Khóe môi hồng nữ nhân khẽ cong lên, nhưng lại chẳng giống cười, mang phần nhiều là gượng ép.
Trình Tranh lườm bát tổ yến, rồi dứt khoát cầm lên hớp liền một mạch như thể muốn tống khứ giận dỗi vào dạ dày mà tiêu hóa.
Đôi tay như điêu khắc tỉ mỉ của Thái Tử Phi âm thầm run rẩy.
Lúc này ở Phù Dung Viện, Họa Y trằn trọc trên giường, bàn tay ngọc khẽ khàng sờ qua vị trí mà Trình Tranh vẫn nằm, khi thì nghiêng trái, khi thì nghiêng phải.
Cô kéo tấm chăn bông qua khỏi đầu, cố gắng nhắm mắt đi vào giấc ngủ, nhưng càng như thế thì cảnh tượng trong tâm càng