Họa Y đứng dậy, dưới điện cẩn thận nói:
- Ta thật có diễm phúc khi được Âu Dương thiếu chủ để mắt, nhưng Họa Y đã là Trắc Phi của Thái Tử, đời này kiếp này cũng chỉ có thể là nữ nhân của chàng, đối với Âu Dương thiếu chủ ngàn vạn lần không xứng.
Trình Quân đỏ mắt trừng cô:
- Nàng nghĩ như vậy sao?
Họa Y im lặng, không nhìn thẳng vào mắt hắn.
Trình Tranh tiến ra trước che cô vào lưng mình, ngạo nghễ đáp lại:
- Thiên Hoang có thể yêu cầu gấm vóc, ngân lượng, đất đai, tất cả đều có thể thương lượng, chỉ cần đôi bên cùng có lợi, chiến tranh có thể dừng.
Chỉ mỗi nàng ấy thì tuyệt nhiên không thể.
- Thái Tử Điện Hạ đúng là người trọng tình, vì một nữ nhân mà quyết không suy xét lại.
- Âu Dương thiếu chủ đã mỉa mai rồi, chẳng phải ngài cũng vì một nữ nhân mà mình không thể có được bất chấp cướp đoạt hay sao?
Hai người bọn họ mắt đấu mắt, không ai chịu nhường ai.
Cuối cùng Trình Quân đứng dậy, mang theo kiêu ngạo rời khỏi điện lớn, trước khi đi vẫn vương vấn ánh nhìn lên người Họa Y.
Liền sau đó Kha Nguyệt viện lý do khó chịu, muốn được về Đông Cung trước.
Họa Y đánh mắt ra hiệu cho Vô Ưu, âm thầm bám theo.
Hồi lâu trong điện lớn, Vô Ưu tiến thẳng đến vị trí của Họa Y thì thầm vào tai cô:
- Trắc Phi, mọi thứ đã đi theo kế hoạch.
…----------------…
Thoả hiệp không thành, không lâu sau Trình Quân dẫn đầu liên quân đánh thẳng vào Nguyệt Thành, phá vỡ thành trì kiên cố, giẫm nát từng thứ vó ngựa đi qua.
Khắp nơi chìm trong cảnh tang tóc, bi thương.
Một góc hoàng cung nghi ngút khói lửa, kiến trúc lăng tẩm bị sụp đổ bởi sức phá hủy của trận chiến, Trình Tranh và Trình Quân đối đầu, đánh nhau long trời nhiều ngày vẫn không phân được thắng bại.
Tất cả các nhánh quân hùng mạnh nhất của Thiên Hoang vây lấy hoàng cung, kín như bưng không một kẽ hở.
Họa Y chiến giáp hóa thành nữ binh xông vào biển lửa, tựa lưng chiến đấu bên cạnh Trình Tranh.
Máu tươi khắp nơi rơi trên đất lạnh, tiếng ai oán của con dân vang dội cả trời xanh.
Hoắc Tôn Vũ bắt giữ được Hoàng Đế Nguyệt Quốc uy hiếp Trình Tranh buông kiếm đầu hàng.
An Vương hứa chi viện quân lực, nhưng trong lúc nguy cấp một binh một tốt cũng không tiếp ứng, kế hoạch chuẩn bị từ trước mà Trình Tranh và Hoàng Đế Nguyệt Quốc an bày đều bị Kha Nguyệt thăm dò cấp báo cho Thiên Hoang, Trình Quân không tốn nhiều sức đã vây khốn hoàng cung.
Vòng vây thiên binh vạn mã, gươm giáo chỉa vào trung tâm, Trình Tranh và Họa Y trên thân chằng chịt vết máu tươi, tựa lưng nhau chống đỡ.
Lớp lớp vó ngựa phi qua đỉnh đầu, Trình Tranh hết lần này đến lần khác yểm trợ cho cô.
Nhiều ngày chiến đấu hắn dường như sắp cạn kiệt sức lực.
* Phặt *
Mũi tên từ hướng không xác định nhắm thẳng đến Trình Tranh, Họa Y tinh mắt phát hiện chém lìa đường đi của mũi tiễn.
Nhưng lúc này tại hướng khác, cự kiếm tung ra như bảng sắt âm hiểm đổ xuống, Trình Tranh kịp né tránh tuy nhiên vẫn bị đả thương.
Giữa vòng vây hãm, một tuấn mã từ từ bước đến, Trình Quân xích giáp nghiêm nghị, trên dung nhan anh tuấn vết máu còn lưu, trầm giọng hỏi cô.
- Y nhi, thắng bại nàng đã nhìn thấy rồi, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, Trình Quân ta sẽ nương tình tha cho hắn một con đường sống.
Đỡ lấy cánh tay Trình Tranh, thanh kiếm sáng màu trên người Họa Y không một giây nới lỏng.
- Trình Quân.
Không.
Giờ khắc này nên gọi ngài là Âu Dương Quân rồi.
Khói lửa điêu tàn này là cảnh tượng mà ngài muốn thấy hay sao?
- Y nhi, ta chỉ muốn giành lại những thứ vốn thuộc về mình, trong đó có cả nàng.
- Ngụy biện.
Thứ mà ngài muốn là chém giết để thỏa mãn thù hận trong lòng.
Âu Dương Quân đưa bàn tay trắng muốt hướng đến cô, hạ giọng mong cầu:
- Y nhi, ta có thể cho nàng tất cả những gì ta có, kể cả ngai vàng giành được từ máu xương, chỉ cần nàng đồng ý quay về bên cạnh ta.
Trình Tranh gồng người đứng dậy, che chắn trước người cô.
- Âu Dương Quân, ngươi đừng có mơ, nàng ấy là của mỗi một mình ta.
Môi mỏng mím chặt phẫn uất:
- Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng là ta đến trước, rõ ràng nàng ấy vốn dĩ là thuộc về ta, ngươi có tư cách gì? Ngươi cũng giống với cẩu hoàng đế Nguyệt Quốc cướp mất ái thương của kẻ khác.
Họa Y lạnh giọng:
- Âu Dương Quân, Chu Họa Y mà ngài yêu tha thiết nàng ấy đã chết từ rất lâu rồi, ta không phải là nàng ấy.
Điều này không biết cô đã nói bao nhiêu lần với hắn, cũng không biết phải giẫy giụa kịch liệt như thế nào mới khiến con người cố chấp đó nhận ra.
Mày kiếm nhíu lại lộ rõ đau thương:
- Y nhi, nàng bị Vong Tình đan làm cho điên loạn rồi, rõ ràng nàng yêu ta đến chết đi sống lại, làm sao có thể một thời gian ngắn như vậy mà chút ký ức đó cũng không đủ dao động tâm nàng.
Cô hời hợt nhìn vào mắt hắn, tim không đau, lòng không tiếc:
- Âu Dương Quân, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, chúng ta không nên quay đầu.
Âu Dương Quân nghiến răng, đăm đăm ánh mắt giăng tơ máu của mình, gằn giọng nói:
- Vậy thì hôm nay ta sẽ phanh thây, xé thịt Trình Tranh trước mặt nàng, để nàng nhìn thấy hắn thảm bại thế nào.
Mái tóc mật theo gió bụi vắt ngang dung nhan mỹ mạo đã vấy máu, cô thật tâm khuyên hắn:
- Âu Dương Quân, ngài dừng lại đi.
Thả hoàng thượng ra, lui binh đi.
Ngài vẫn còn cơ hội quay đầu.
Âu Dương Quân cười mỉa, trong nụ cười vạn nỗi thống hận đó hiện