Ngụy Như Phong nằm viện hết một ngày một đêm mới tỉnh lại, mà trong khoảng thời gian này, thế giới bên ngoài đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất. Ngày cậu tỉnh lại, Trình Hào mang theo một đám thân tín đích thân tới thăm, Ngụy Như Phong vừa mở miệng đã hỏi: “Chị tôi đâu rồi?” Trình Hào nói: “Đang nằm ở phòng bên cạnh, không sao cả, chỉ bị kinh hãi quá độ. Nhưng mà bác sĩ nói tinh thần của cô ấy không tốt lắm, trước đây đã từng bị kích thích? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bệnh cũ thôi.” Ngụy Như Phong thở phào nhẹ nhõm, muốn ngồi dậy, “Tôi đi xem chị ấy một chút.” “Này, anh đừng cử động! Bác sĩ nói bây giờ vẫn chưa thể để cho anh xuống đất! Chị anh không sao cả, giờ đang ngủ!” Trình Tú Tú kéo cậu, vết thương của Ngụy Như Phong nứt ra, cậu nghiến răng kêu đau. Anh Tân đứng bên cạnh nở nụ cười, nói: “Cậu yên tâm, Trình tổng đã ra mặt giúp cậu, lần này chú Tường thảm rồi.”
Ngụy Như Phong “ừm” một tiếng, không nói gì nữa, cậu thầm nghĩ khi nào thì mới nên nói rõ ràng với Trình Hào thực sự mình không muốn làm tiếp. Lúc mọi người đang nói chuyện, A Cửu đang đứng cạnh cửa đột nhiên kêu lên, Trình Hào quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Diệp Hướng Vinh và Ngô Cường đang nổi giận đùng đùng đi vào trong. “Ông Trình, tôi nhớ là đã thông báo cho ông rồi mà nhỉ, khi nhân chứng tỉnh lại phải để chúng tôi xét hỏi trước, ông không được tiếp xúc với cậu ấy, người của ông ương ngạnh xông vào đây chính là đang thực hiện hành vi chống người thi hành công vụ đó có biết không?” Diệp Hướng Vinh nghiêm mặt đứng ở trước mặt Trình Hào nói.
Ngụy Như Phong nhìn mặt của Diệp Hướng Vinh đến ngẩn người, chuyện cũ mấy năm trước như xẹt qua trước mặt cậu, lòng không khỏi ngổn ngang trăm mối. “Cảnh sát Diệp, thực sự xin lỗi, là do tôi quá lo lắng cho nhân viên của mình thôi, dù sao thì nếu không có cậu ấy, tôi có còn cái mạng này không cũng khó nói lắm. Tôi không quấy rầy anh nữa, mấy người cứ tùy ý nói chuyện.” Trình Hào khẩn khoản nói, Ngô Cường hung hăng liếc hắn một: “Nói nhảm cái gì đó? Dẫn người của ông ra ngoài hết đi, lẹ lẹ chút!”
Trình Tú Tú không phục, Trình Hào giữ cô lại, trước khi đi y nhẹ nhàng vỗ vai Ngụy Như Phong nói: “Như Phong, hôm có chuyện gì đã xảy ra chú cứ thành thực khai báo, đồng chí cảnh sát sẽ thay chú làm chủ.” Ngụy Như Phong gật đầu, Ngô Cường đóng cửa lại, cùng Diệp Hướng Vinh ngồi ở trước mặt cậu. Ngụy Như Phong bất giác nhìn chằm chằm Diệp Hướng Vinh, lòng cậu đang rối bời, thậm chí còn nghĩ nếu giờ tìm vị cảnh sát này, ông có thể giúp chị em cậu hay không. Diệp Hướng Vinh lại không nhận ra cậu, bình tĩnh hỏi: “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
“Không biết.” Ngụy Như Phong lắc đầu nói, niềm hy vọng mỏng manh trong lòng mất sạch, hơi thất vọng một chút. “Giỡn mặt hả? Muốn vào đồn phải không?” Ngô Cường nén giận nói. “Tôi thực sự không biết, tôi được nhận nuôi, không biết mình bao nhiêu tuổi, người ta nói tôi chắc khoảng 17, 18 tuổi gì đó.” Ngụy Như Phong cau mày nói.
“Trình Hào bảo cậu nói vậy phải không? Cậu đừng tưởng cứ nói đại mình là trẻ vị thành niên là có thể đánh lừa được cảnh sát nha!” Ngô Cường hừ lạnh một tiếng. “Tôi chẳng muốn lừa ai cả! Chẳng phải các người có thể điều tra ra sao? Có thể giúp tôi tìm xem bố mẹ tôi ở đâu không? Tôi vẫn muốn tìm lại họ lắm đấy!” Ngụy Như Phong nhìn Diệp Hướng Vinh nói. “Cậu…”
Ngô Cường vẫn muốn nói tiếp nhưng đã bị Diệp Hướng Vinh ngắt lời. “Chúng tôi không phụ trách chuyện tìm người thất lạc, nếu như cậu muốn tìm thì phải đến chỗ cảnh sát nhân dân, còn chúng tôi là cảnh sát hình sự.” “Ồ!” Ngụy Như Phong lạnh nhạt quay mặt qua chỗ khác, vẻ mặt thờ ơ.
“Tôi hỏi cậu, cậu đã từng gặp người này chưa?” Diệp Hướng Vinh lấy một tấm hình đưa tới trước mặt Ngụy Như Phong hỏi. “Gặp rồi.” Ngụy Như Phong liếc mắt một đáp lời. “Gặp chỗ nào?”
“Hộp đêm Đông Ca, chính hắn đâm tôi bị thương.” ” Vậy trước kia đã từng gặp chưa?” “Chưa.”
“Sao hắn lại muốn đâm cậu?” “Hắn vốn không định đâm tôi mà là đâm Trình tổng, tôi muốn bảo vệ ông ấy, cho nên mới đâm trúng tôi.” “Sao cậu lại giúp Trình Hào? Ông ta bảo cậu làm thế?”
“Không có.” “Vậy tại sao?” “Ông ấy là ông chủ của tôi.”
“Không có nguyên nhân khác?” “Không có.” “Cậu biết tên của người này không?”
“Không biết, nhưng tôi biết hắn là người được chú Tường chỉ điểm.” “Sao cậu biết?” “Tôi nghe thấy bọn họ nói chuyện, họ nói chú Tường kêu họ ra tay với Trình tổng.”
“Họ? Còn có người khác?” “Đúng.” “Là ai?”
“Tôi không biết, tôi không thấy mặt.” “Cậu nghe được ở chỗ nào?” “Cửa sau của Đông Ca.”
“Lúc đó cậu đang làm gì?” “Đưa chị tôi về nhà.” “Vậy chị cậu cũng nghe thấy được?”
“…Đúng… Mà, mà các ông đừng đi tìm chị tôi, chị ấy còn đang ngủ!” Diệp Hướng Vinh và Ngô Cường nhìn nhau một chút,