Tô Đồng tự mình đi đến hộp đêm Đông Ca, trước đây cô đã tới đây một lần, nếu như không phải là vì Ngụy Như Phong, chắc chắn cô sẽ không quay trở lại. Người dân thành phố Hải Bình vẫn thường hy vọng được đặt chân đến những nơi ăn chơi như thế này, theo sự phát triển kinh tế, những nơi xa hoa truỵ lạc kiểu này dần dần thế chỗ cho sự mộc mạc và yên tĩnh thuở ban đầu của thành phố. Từ quầy bar đằng xa, Ngụy Như Phong đã nhìn thấy Tô Đồng, vẻ mặt thanh thuần của cô thật giống Hạ Như Họa lúc tới nơi này lần đầu, nhưng điểm khác biệt là, so với Hạ Như Họa, cô có vẻ ung dung hơn rất nhiều. Không đợi Tô Đồng tới gần quầy bar, Linda đã ra ngăn cản cô, cô ta biết Trình Tú Tú nhất định không thích cô gái đã từng được Ngụy Như Phong mang tới đây, bản thân cô ta cũng không thích mấy cô gái trông giống nữ sinh con nhà lành thế này, vì anh Tân thích người kiểu đó, mà cô ta lại vĩnh viễn không thể nào tìm ại được sự thanh thuần của thời sinh viên, từ tận đáy lòng, cô ta vẫn có chút tự ti đối với nghề nghiệp và hoàn cảnh của mình.
Linda liếc nhìn Tô Đồng từ trên xuống dưới nói: “Tiểu thư, chỗ này (ý chỉ quầy bar) của chúng tôi là rẻ nhất đấy, cô đến chơi à?” Tô Đồng hoàn toàn không thèm để Linda vào mắt, cô cười cười nói: “Tôi đến tìm Ngụy Như Phong.” “Tìm ai cũng không được! Tôi xin cô! Chẳng phải cô là sinh viên sao? Vậy chắc phải hiểu biết lắm chứ! Chỗ chúng tôi là hộp đêm! Nơi để ăn chơi tiêu khiển. Tìm người thì phải đến đồn công an mới phải!” Linda không nhượng bộ.
Tô Đồng cũng không thèm để ý cô ta, đứng từ xa vẫy vẫy tay với Ngụy Như Phong, Ngụy Như Phong nhìn bộ dạng tức giận của Linda không khỏi bật cười, cậu xuyên qua đám người đi tới nói: “Linda, cô ấy là bạn tôi.” “Bạn gái cậu cơ đấy! Tú Tú có biết không?” Linda không cam lòng lui về sau, cắn răng nghiến lợi nói. “Chẳng lẽ cô ta phải biết hết bạn bè của tôi à?” Ngụy Như Phong lãnh đạm nói, cậu kéo Tô Đồng trực tiếp đi lên lầu.
Tô Đồng theo Ngụy Như Phong đi vào một căn phòng bao, mỉm cười nói: “Lúc nãy anh oai thật! Cái cô ca sĩ kia bị anh hù sợ mất mật.” “Cô tới đây làm gì?” Ngụy Như Phong ngồi xuống ghế sofa hỏi, “Lần trước chú tài xế kia chưa ném cô xuống biển à!” “Mk! Lòng dạ anh quá ác độc! Bộ muốn giết người diệt khẩu sao? Tôi tới để đưa cái này cho anh! Tô Đồng chỉ chỉ vào chiếc hộp nhựa đặt trên bàn nói.
“Cái gì thế?” Ngụy Như Phong mở hộp, nghi ngờ hỏi. “Cái này gọi là tiramisu! Điểm tâm Italia, do Tô Đồng tự tay làm!” Tô Đồng nở nụ cười thật rạng rỡ. “Hộp đêm của chúng tôi không cho phép tự mang đồ ăn vào!” Ngụy Như Phong đẩy lại chiếc hộp đến trước mặt Tô Đồng.
“Anh… Anh thật không có tình người!” Mặc dù tính Tô Đồng khá tùy tiện, nhưng lúc này trên mặt vẫn có chút không nhịn được. Ngụy Như Phong nhìn bộ dạng ngượng ngùng ít thấy của cô, cười cười mở nắp hộp, lấy một miếng bánh ra nếm thử, nói: “Mùi vị không tệ.” Tô Đồng liền vui vẻ trở lại: “Tôi biết anh sẽ thích mà! Đây chính là phần bánh độc nhất ở Hải Bình, đừng tưởng Đông Ca của các anh cao cấp, ở Đông Ca đâu có cái này! Tôi năn nỉ bà cô người Italia của khoa tôi đến nửa ngày, bà ấy mới dạy cho tôi làm đấy.”
Ngụy Như Phong dừng lại, không lấy thêm miếng bánh nào nữa. “Sao thế? Ăn không ngon?” Tô Đồng nghi ngờ hỏi. “Không phải, ngon lắm. Tôi muốn đem về cho chị tôi nếm thử, từ nhỏ chị ấy đã thích ăn ngọt.” Ngụy Như Phong đóng chiếc hộp lại, nét mặt lộ vẻ ôn nhu.
Lòng Tô Đồng chua xót, cô nhẹ nhàng thắt chặt chiếc hộp, cúi đầu nói: “Anh quan tâm cô ta như vậy, rồi cô ta có biết không?” Sự ấm áp trên mặt Ngụy Như Phong dần cứng lại, cậu ngẩng đầu thở dài nói: “Trong lòng cô ấy, tôi chỉ là một cậu em trai.” “Anh.. có nói cho cổ biết không?” Tô Đồng thử hỏi.
“Tôi đã khiến cho cô ấy khó chịu lắm rồi.” Ngụy Như Phong cười buồn bã, cậu chưa từng trải lòng với ai, nhưng trước mặt cô gái thông minh và rất hiểu ý người khác này, cuối cùng cậu cũng không kìm được tình cảm đã kết tinh suốt bao nhiêu năm qua, chậm rãi nói ra: “Quên đi, làm em trai cũng được, ít nhất vẫn có thể ở bên cạnh cô ấy.” “Anh tưởng mình có thể ở bên cô ấy cả đời ư? Chị em, mối quan hệ này nghe thì có vẻ vững bền đấy, nhưng khi trưởng thành rồi thì mỗi người sẽ bay tới những phương trời khác biệt! Sao anh lại ngốc như thế?” Tô Đồng tức giận nói. “Có thể ở bên cô ấy bao lâu thì hay bấy lâu. Mạng của tôi không đáng bao hiêu tiền, thôi thì bây giờ cứ cố chống đỡ