Ngụy Như Phong và Hạ Như Họa từ từ lớn lên, họ không biết thế giới bên ngoài khắc nghiệt đến mức nào, nhưng cuộc sống của họ cũng chẳng hề êm ả, bởi vì sẽ có một ngày nào đó, bà Hạ sẽ bất ngờ rời xa họ. Ban đầu bà chỉ bị cảm mạo, sau đó không ngừng ho khan, Hạ Như Họa khuyên bà đi bệnh viện nhưng bà chết sống không chịu, lẩm bẩm nói: “Chờ đến mai là khỏe lại ấy mà, đi làm gì cho tốn tiền! Con nghĩ là mấy vị bác sĩ đó chữa bệnh giỏi thật sao? Tiền khám bệnh cao lắm! Chi bằng uống thêm chút nước! Nếu ông trời thực sự muốn bắt người thì muốn ngăn cũng không được.” Ngày mai của bà Hạ lần lữa không đến, ngày nhắm mắt xuôi tay cuối cùng cũng tới gần. Sẩm tối hôm đó họ tan học về nhà, bà Hạ nằm trên ghế đã hấp hối, bà nhìn Ngụy Như Phong thật lâu, cuối cùng liếc mắt nhìn Hạ Như Họa, hình như đã đoán trước được điều gì đó, thở dài, chưa kịp nói một câu đã mở to mắt ra đi. Đêm đó Hạ Như Họa khóc đến chết đi sống lại, Ngụy Như Phong một mực nắm chặt tay em không rời.
Làm xong đám tang bà Hạ, cuộc sống đầy áp lực mà Hạ Như Họa chưa từng nếm trải đã hiện ra trước mắt em. Em không giống Ngụy Như Phong, em chưa từng trải qua cuộc sống đầu đường xó chợ. Trước đây chẳng qua chỉ là nghèo khó, không được hưởng thụ, nhưng cũng được ăn no mặc ấm. Nhà ở đã có sẵn, trước kia khi ba mẹ em còn đi biển thì tình hình trong nhà cũng không tệ lắm, nhưng sau khi họ gặp tai nạn qua đời thì lập tức rơi vào túng quẫn. Hai năm qua bà Hạ mở một quầy bán lẻ trước nhà, vẫn có thể trang trải chi tiêu của một người già cùng hai đứa trẻ. Nhưng sau khi bà Hạ qua đời, quầy hàng không ai trông nom nên phải đóng cửa. Hạ Như Họa và Ngụy Như Phong miệng ăn núi lở trong mấy tháng, cuối cùng thời điểm hết đạn cạn lương cũng đến. Khi bà qua đời, trong túi có một bọc tiền làm bằng lụa, đến lúc hồi quang phản chiếu, sợ hai đứa nhỏ tìm không ra món tiền để dành đó nên đã cố ý thả ra. Hạ Như Họa không động tới túi tiền, nhưng cái dạ dày không hiểu nhân tình, cũng không chịu chết đói như vậy. Sau khi nhịn đói vài ngày, Hạ Như Họa đành mở khăn tay, cắn môi, nhét vào trong ngực đi ra chợ. Chợ nằm ngay ở cửa Đông, khi Ngụy Như Phong về nhà liền thấy Hạ Như Họa ngồi xổm cạnh một hàng rau cò kè mặc cả, em mặc chiếc áo sơ mi mà mẹ để lại, hơi rộng, phải xắn tay áo vài bận mới lộ ra cổ tay. Áo sơ mi đã cũ sờn, trên lưng áo có một vết rách, theo động tác lựa rau của Hạ Như Họa mà lộ ra một ít da thịt.
“Thế này đã được chưa?” Người bán hàng có chút bất đắc dĩ lấy ra bớt đậu cô ve. “Ít hơn chút nữa.” Hạ Như Họa lắc đầu nói. “Em à, ai lại mua đồ ăn như em chứ? Nhiêu đây còn chưa đủ cho mèo ăn!” Người bán hàng ném hết mớ đậu về sạp, vỗ tay một đứng dậy, không muốn bán cho em.
“Chú ơi, nhà con có con với em con thôi, tụi con không có tiền.” Hạ Như Họa sợ hãi nói. Người bán hàng nhìn đứa trẻ xinh đẹp ốm yếu trước mặt, thở dài, bốc một nắm đậu cô ve kín đáo đưa cho Hạ Như Họa nói: “Thôi được rồi, cho em đó! Đi đi đi đi, khỏi trả tiền, nhìn tội nghiệp quá.” Hạ Như Họa nhìn mớ đậu còn nhiều hơn khi nãy, cười tươi như hoa, em nói cảm ơn lia lịa, đỏ mặt xoay người chạy về nhà. Ngụy Như Phong không đuổi theo, cậu nhìn Hạ Như Họa vui vẻ chạy đi, nhìn vết rách như ẩn như hiện sau lưng em, hít mũi một.
Buổi tối lúc ăn cơm, bà Vương ở sát vách bưng một đĩa đồ ăn qua, Ngụy Như Phong vội vàng đứng dậy lấy ghế cho bà ngồi, Hạ Như Họa nhận lấy đĩa đồ ăn nói: “Bà Vương, bà không cần cho con với Như Phong đồ ăn đâu, tụi con no mà.” Bà Vương liếc mắt nhìn đĩa đậu cô ve xào bé tí trên bàn nói: “Ta với bà nội của các con là chị em mấy chục năm với nhau, đừng ngại, nhanh ăn đi, ôi, đang tuổi ăn tuổi lớn…” Cả hai đều đói, nói cảm ơn xong liền cắm đầu ăn.
Bà Vương nhìn thấy cảnh này liền thấy xót xa, nói: “Như Họa à, hay là con với em con đến cô như viện đi, bà nghe mấy người trên thành phố bảo ở chỗ đó tốt vô cùng, hoàn cảnh hai cháu thế này, quá khổ rồi.” Hạ Như Họa cầm đũa ngây ngẩn cả người, em chưa kịp trả lời, Ngụy Như Phong đã ngẩng mạnh đầu nói: “Không! Bà Vương, tụi con không đi! Hai tụi con có thể tự lo liệu mà!” Ánh mắt của Ngụy Như Phong rất kiên định, Hạ Như Họa nhìn cậu một, cũng gật đầu một cáu, nói: “Đúng vậy, bà Vương, tụi con đều lớn cả rồi, đến đó ở không hợp đâu, người ta cũng không sẵn lòng nhận tụi con đâu, cảm thấy không trông nom được. Ngài mai con sẽ đi tìm việc làm, dù thế nào tụi con cũng không cần, dù sao cũng kiếm được cơm ăn thôi.”
Hạ Như Họa mỉm cười với bà Vương, bà Vương thở dài một, dặn dò họ vài câu rồi đi. Ngụy Như Phong và hai miệng cơm, đẩy hai đĩa đồ ăn tới trước mặt Hạ Như Họa nói: “Chị, chị ăn đi, em no rồi!” “Em ăn ít vậy sao mà no được! Ăn thêm chút nữa đi!” Hạ Như Họa đẩy lại nói. “Không cần đâu, ở trường em đã ăn bánh quy của bạn rồi!”
“Nói dối! Mới vừa rồi còn nghe bụng em kêu rột rột!” Ngụy Như Phong cười cười, khăng khăng xớt hết đồ ăn vào bát của Hạ Như Họa, cầm cái chén không của mình tới vòi nước ngồi rửa. Cậu cảm thấy rất vui vì Hạ Như Họa nghĩ giống cậu, cậu kiên quyết không đến cô nhi viện, bởi cậu sợ Hạ Như Họa sẽ xa rời mình, cậu mong muốn mình có thể thay Hạ Như Họa gánh vác cuộc sống, cho dù cảm thấy bất lực với hiện thực trước mắt. Ngày hôm sau Hạ Như Họa luồn lách trong mấy ngõ hẻm đến đêm, cô muốn bắt chước mấy đứa trẻ khác ra ngoài làm công, nhưng không có chỗ nào muốn thuê người còn đi học. Lúc sập tối trời đổ mưa to, hàng quán đều đóng cửa, Hạ Như Họa không thu hoạch được gì. Em cảm thấy rất bất lực, cả một ngày không