Tần Hoán sau khi gọi điện thoại báo với gia đình là mình đã nhận được bằng tốt nghiệp, vất vả kể lể lắm mới xin được đi ăn cùng với bạn bè nhân tiện chúc mừng lễ ra trường.
Đây chính là cái ngày mà cô mong chờ nhất, cầm tấm bằng trong tay chỉ mong có thể nhanh chóng bắt tay lập nghiệp ngay lập tức. Vì gia đình nhà cô mong muốn cô làm giáo viên nên mới bắt buộc phải học đại học N, nhưng vì mong muốn của cô là được kinh doanh, ba mẹ không chấp thuận bởi vì họ sợ con của mình sẽ vất vả giống bọn họ, suốt ngày lao lực mà không có ngày nghỉ tốt. Tần Hoán hiểu ba mẹ là vì muốn tốt cho cô nên mới học đại học N, sau ba năm liền ra trường với tấm bằng tốt nghiệp trên tay, nhưng cũng nghĩ cho sở thích của mình nên tiếp tục học qua ngành kinh doanh, vậy là mất thêm vài năm nữa.
Vì thế sau khi cầm tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi trong tay, cô không kiềm nén được mà ước mắt ươn ướt.
Ba mẹ! Con gái của hai người đã học hành chăm chỉ, đã có thành quả. Bây giờ chỉ còn bắt tay vào xã hội mà lập nghiệp thôi.
"Học tỷ! Chị cuối cùng cũng tốt nghiệp, khiến đàn em hâm mộ quá! Chúng ta đi ăn mừng thôi" Trần Mễ Vân ôm cánh tay của cô mà nũng nịu, phía sau cô nàng là ba bốn người đang đi về phía này.
Tần Hoán cũng là một sinh viên ưu tú, bề ngoài hòa đồng cùng cử chỉ nhã nhặn và cả độ tuổi nữa, có thể nói là rất thu hút ánh mắt của người khác. Cô cao 1m70, nói nữ giới cao như vậy thì không có gì là không ổn nhưng vì phong cách ăn mặc khá đơn giản quanh năm bốn mùa đều là quần jean cùng áo thun nên có thể nhầm cô nàng là tomboy, tóc ngắn được nhuộm màu khói nên rất nổi bật với đám sinh viên khác.
Lúc đầu gia đình cô không cho phép cắt tóc ngắn và nhuộm tóc nhưng mà vì đã trưởng thành, cũng không ngăn cấm gì nữa, Tần Hoán tự do ăn mặc.
Ngay cả khi lớn tuổi lại đi học chung với đám đàn em cũng không khiến cô nàng cảm thấy khó khăn mà còn rất vui vẻ, ở trường đại học Tần Hoán có riêng một đám Fan điên cuồng theo đuổi cô. Có thể nói là mức độ nổi tiếng hơi bị cao.
"Chị nói xem, tốt nghiệp rồi sẽ tìm một anh chàng nào đó tốt để gả hay là lo sự nghiệp? Chị rất xinh đẹp nha, để tóc dài thì không khác gì minh tinh điện ảnh cả" Trần Mễ Vân cười tít mắt.
"Đương nhiên chị ấy sẽ lập nghiệp, có bao nhiêu người theo đuổi chị ấy trong trường như vậy, thế mà còn không chấp nhận thì ra ngoài..." Phàn Tử Quân nhéo tai Trần Mễ Vân cao giọng nói.
Hắn sẽ không tin Tần Hoán chọn gả cho một anh chàng nào, lúc trước nhìn thấy nhiều người đến tỏ tình mà Tần Hoán đều lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, rồi sau đó khéo léo từ chối.
Tần Hoán luôn đặt nặng gia đình lên đầu, mà gia đình của cô lại không éo phải gả, cứ lo sự nghiệp là trên hết.
"Tần tỷ, để chúc mừng tỷ đã tốt nghiệp, chúng ta đi đến quán Karaoke gần trường đi. Tổ chức một bữa linh đình" Chu Kiến đề nghị, hắn ta rất thích tiệc tùng, mà đặc biệt vì Tần Hoán có mặt ở đây. Tần hoán nổi tiếng, hắn đương nhiên kết bạn cùng, Chu Kiến chính là công tử nhà giàu lại thích có các mối quan hệ tốt với những người có tiền đồ ví như Tần Hoán.
Nếu Tần Hoán nguyện ý có thể vào làm tại tập đoàn của ba hắn, như vậy rất tốt. Thế mà ý tốt của hắn lại bị cô nàng từ chối, hắn cũng đành tiếc nuối.
"Đi! Không nói nhiều, chúng ta ăn nhậu thâu đêm thôi" Tần Hoán cười vui vẻ.
Sau 9h tối, bọn họ vẫn đang nhiệt tình kể lể những tháng ngày không được học cùng Tần Hoán sẽ buồn chán như thế nào. Ca hát rồi ăn uống đến quên trời đất, sau cùng Tần Hoán lại không chịu được mà đi wc, định bụng nôn hết ra cho dạ dày ổn hơn.
"Cuối cùng cũng tốt nghiệp, chúc mừng cậu nha Tần Hoán!" Chu Kiến vác vai cô, hơi rượu nồng phả vào khiến cô nhíu mày đẹp.
"Ơ hơ hahaha câu này cậu nói với tôi là lần thứ N+1 rồi đấy...say rồi say rồi. Các người uống tiếp đi, tôi đi vệ sinh." Cô đẩy Chu Kiến ra rồi phẩy tay nói với đám người trong phòng.
Bọn họ lúc này đã say sỉn quắc cần câu, nghe Tần hoán nói thì cũng cười khà khà hô hét: "Đừng chuồn mất nhá!!!"
Cô loạng choạng đi ra khỏi phòng bao, cuối hành lang là wc, Tần Hoán chép miệng đẩy cửa vào. Cứ muốn nôn ra mấy thứ mình đã ăn, đã uống nhưng mà muốn đi giải quyết trước nên chọn một buồng ở cuối phòng, cô bước vào rồi đóng cửa lại, lúc xoay lại liền thấy một hố to đen ngòm đang xoay tròn.
Quái lạ! Bồn cầu lại chả thấy đâu, chỉ thấy duy nhất cái hố đen ngòm này xuất hiện ở đây. Rốt cuộc là như thế nào
Vì say nên Tần Hoán không bình tỉnh như thường nữa, thường ngày xuất hiện trước mặt người khác chính là bộ dạng bình tĩnh trầm lặng có thể gợi lên được vẻ ôn nhuyễn như ngọc, nhưng mà trong thâm tâm thì lại muốn bùng nổ náo loạn.
Cô nàng đưa chân đẹp lấy cánh cửa mà lầm bầm mắng cái wc chết tiệt còn không có một cái bồn cầu đàng hoàng tử tế, vì lúc nhỏ ba mẹ có cho học võ để tự vệ, học đủ loại vỏ chẳng chừa môn nào nên sức lực cùng không giống người bình thường. Vừa đạp một cái, cánh cửa như muốn lung lay sắp rớt ra ngoài.
Định sẽ đi tìm buồng khác để giải quyết nhưng rốt cuộc cái cửa vừa bị đạp lại mở không được, tay nắm hình như bị hư?
"Chết tiệt! Lão tử muốn đi tè!!!!"
Đưa chân đạp lần thứ hai thì không biết làm sao mà trượt té, cả người nặng trĩu ngã vào hố đen, Tần Hoán chỉ thấy cái trần nhà của nhà vệ sinh đang dần khép lại lại rồi biến mất tăm, cả đầu óc đều quay cuồng điên đảo.
Đau quá! Đầu như muốn vỡ tung. Chắc phải nấu canh giải rượu rồi đây, nhưng mà chân tay nặng trĩu, chảng muốn ngồi dậy.
Hay là nằm thêm tí nữa?
Chắc mẹ sẽ không mắng đâu, ngủ thêm lát nữa rồi dậy cũng được, dù sao cũng đã tốt nghiệp.
Định bụng nằm thêm chút nữa nhưng mà Tần Hoán cảm giác có cái gì đó không đúng, nhưng mà không đúng ở chỗ nào?
Mắt lim dim cố gắng mở ra, cảnh vật trước mặt hình như hiện rõ. Mùi gỗ mục ẩm ướt xộc vào mũi, thứu đầu tiên cô thấy đó chính là cột gỗ trên trần nhà đầy bụi bặm cùng mạng nhện. Nơi này rốt cuộc là đâu?
Tần Hoán trở mình một cái liền cảm nhận cái đau ê ẩm trên người, tại sau lại đau như thế? Mắt nhìn xuống liền phát giác ra đồ của mình mặc là đồ cổ trang, hai lớp quần áo, lớp vải mỏng bên trong và lớp vải dày bên ngoài, nhìn chung thì loại vải này rất cứng, mặc chẳng thoải mái chút nào.
Bộ đồ mau tím nhạt có vài chỗ bị bung vải ra, vài chỗ lấm bẩn thật chẳng ra làm sao.
Cô nhìn thấy mình đang nằm trên giường gỗ cứng như đá, lại lạnh buốt. Trong lòng đã hơi hoảng loạn, liếc mắt nhìn xung quanh để xác định tình hình.
Nơi này như là một căn phòng cổ đại, là đang đóng phim cổ trang sao?
Nhưng mà cô nào có cái vinh dự đi đóng phim ấy.
Bàn gỗ ở giữa căn phòng, còn có ba chiếc ghế, góc phòng là tủ gỗ phủ bụi. Căn phòng này đơn sơ cũ kĩ, Tần Hoán nhắm mắt không muốn đây là sự thật, chỉ ước lúc mở mắt ra là bản thân đang ở tại căn phòng thân yêu của mình chứ không phải loại địa phương này.
Thất vọng thay, lúc mơt mắt ra vẫn là căn phòng ấy.
Cô quyết định xuống giường đi đến cửa sổ mở ra, đi vài bước liền chật vật mà khụy xuống đất, cả đời chưa bao giờ cô cảm thấy yếu ớt thế này, thân thể cứ như đeo mấy chục quả tạ không bằng.
Bàn tay nhỏ nhắn chạm lấy cánh cửa liền cảm nhận được cái lạnh mang đến, cửa mở ra kêu vài tiết "ken két" đập vào mặt cô là gió lạnh thổi mạnh, một mảng tuyết trẳng trải dài trong sân nhỏ. Cái lạnh làm cô tỉnh táo được hơn phần nào, trong đầu lướt qua vài hình ảnh vừa quen thuộc mà vừa lạ lẫm.
Xuyên cmn không rồi!!!
Cơ thể yếu ớt này không phải của cô! Trùng hợp chỉ có cái tên là giống thôi.
Tần Hoán - Nhị tiểu thư của phủ Thừa tướng. Tuy là con của chính thê nhưng lại không được sủng ái mà còn bị coi như nha hoàn mà đối xử, trên có một tỷ tỷ và một đại ca, dưới có ba muội muội và hai tiểu đệ và bọn họ có chung một điểm đó chính là không coi Tần Hoán ra gì. Tỷ tỷ trước mặt người khác thì tỏ ra thân thiết cùng đồng cảm giúp đõ này nọ, đại ca thì phiền chán, chúng muội đệ khinh thường lúc vui buồn đều lấy Tần Hoán ra làm trò tiêu khiển.
Còn Tần Hoán này, đầu óc không được bình thường, cứ si ngốc khiến người khác ghét bỏ.
Nữ nhi của phủ Thừa tướng đều tinh thông cầm kì thi họa, mỗi người đều có một vẻ đẹp riêng vang danh khắp nơi. Duy chỉ có Nhị tiểu thư là ngu ngốc từ nhỏ, mỗi bước chân đều bị hạn chế, quanh năm ở mãi trong phủ không ló mặt ra đường sợ bị cười nhạo.
Phủ Thừa tướng lạnh nhạt với Tần Hoán, đến cả nha hoàn người làm cũng xa lánh mà nhìn bằng ánh mắt khinh rẻ.
Mẫu thân của nàng ta là đại phu nhân Mạc thị. Mạc thị cũng không thích đứa con mà mình sinh ra, quanh năm bỏ bê không quan tâm đến mà chỉ quan tâm đại tỷ của Tần Hoán đó là Tần Uyển Như, Tần Uyển Như xinh đẹp tài giỏi, bộc lộ ra vẻ thông minh hiểu biết hơn người từ lúc nhỏ nên rất được phủ Thừa Tướng yêu thích cùng nâng niu.
Tần Hoán của cơ thể này vào hai hôm trước bị đám muội đệ trêu đùa rồi đẩy nàng ta vào người vị đại tỷ Tần Uyển Như làm bẩn váy của nàng ta mém tí nữa là khiến nàng ta ngã vào hồ nước lạnh, may lúc đó có Thế tử Âu Dương Mạn nhanh tay lẹ mắt nên Tần Uyển như mới không bị ngã.
Có lẽ không ai biết nhưng lúc đó Tần Hoán chỉ ngã ra làm bùn đất văng bẩn váy nàng ta chứ chưa động gì đến nàng ta, là nàng ta tự ngã rồi còn yếu ớt được Âu Dương Mạn đỡ lấy nữa chứ.
Đúng là hảo tỷ tỷ!
Cư nhiên hãm hại Nhị muội mình.
Lúc đó, Đại phu nhân Mạc thị chạy đến không quan tâm Tần hoán nằm trong vũng bùn mà chỉ ôm lấy Tần Uyển Như hỏi han này nọ, kiểm tra thêm nàng ta có bị làm sao hay không. Cứ thế bỏ mặc Tần Hoán, làm như không có sự hiện diện của nàng cho đến khi nghe một câu của Tần Uyển Như liền giận dữ mà nhốt Tần Hoán vào trong phòng hai ngày nay, bỏ mặc nàng đói rét cũng không ai đến hỏi thăm.
Vì thế Tần Hoán ngỏm củ tỏi.
Nàng bất giác đưa tay lên ngực trái, cảm nhận trái tim kia đang đau nhói, đúng là tình thân ở nơi địa phương này nhạt nhẽo không khác gì các nhà quý tộc thời hiện đại.
Tần Hoán. Cô yên nghỉ tốt, tôi thay cô trả thù, à không, thay cô sống tốt phần đời còn lại. Hận thù cũng chẳng làm sao cả, nếu người không phạm ta, ta liền không phạm người.
Ánh mắt nàng nhìn tuyết trắng trước mắt, tâm lạnh đi vài phần. Thôi thì không biết có thể trở về hay không nhưng nếu đã ở đây thì hảo hảo mà chơi đùa thỏa thích vậy, nàng nhất định chơi đến cùng. Cổ đại! Đại tỷ ta chính thức quậy phá nơi này!
Không cần thi cử, không cần việc làm, một mình thong dong chơi đùa.
---
Tần Hoán lục lọi xung quanh căn phòng phủ bụi, nơi này quả thật quá lạnh lẽo, phải tìm thêm gì đó mặc vào giữ ấm bảo đảm cho sức khỏe được tốt như thế mới chơi đùa được lâu.
Tìm mãi mới thấy một bọc quần áo của nha hoàn, chất liệu vải tuy không tốt nhưng có cái giữ ấm là tốt rồi, y phục màu lam nhạt hơi cũ, viền áo có chỗ bị sứt chỉ. Tần hoán còn không biết dung nhan của mình ra làm sao, rất tòm mò nên đi tìm gương, gương đồng bám bụi nằm ở góc phòng bị nàng lôi ra.
Nàng thổi một hơi, sau đó ho khan vì bụi, tay phẩy phẩy
vài cái liền nhìn bản thân trong gương.
CMN! Đây là ai? Nàng hét thầm trong lòng, ngạc nhiên nhìn người trong gương.
Là một thiếu nữ tầm mươi hai mươi ba tuổi, thân hình gầy ốm, tóc tai bù xù rối loạn. Khuôn mặt nhỏ đen ngòm nhưng vẫn có thể nhìn ra được ngũ quan thanh tú trên khuôn mặt nhỏ ấy, mắt to đen huyền đầy thâm thúy, mày lá liễu tinh tế, môi nhỏ phiếm hồng, mũi cũng rất tinh xảo.
Tần Hoán chắc chắn làn da của mình rất trắng, bởi vì chui ở nơi nào ra mà đen ngòm bẩn thỉu thôi.
Không ngờ người cổ đại lại đẹp như thế, nhưng mà dù sao đẹp cũng bị khinh thường vì ngu ngốc, nàng ngán ngẫm. Bụng đột nhiên "ột ột" phản động.
Cái dạ dày này đã hai ngày nay chưa có gì rồi, Tần Hoán quyết định đi kiếm ăn.
Cửa trước đã khóa thì trèo cửa sổ.
Cửa sổ vừa vặn có thể cho một con người gầy ốm như nàng trèo qua được.
Ra ngoài thì cái lạnh liền phả vào mặt, Tần Hoán sờ sờ bụng phẳng, chân cố gắng đạp tuyết mà đi. Từng bước nặng nề chậm rãi.
Theo trí nhớ của thân thể này mà tìm phương hướng đi đến trù phòng, được vài bước chân liền thấy hai ba nha hoàn đang đi về phía khác, trên tay bọn họ là cái hộp lớn đựng thức ăn được đậy lại kĩ càng nhưng Tần Hoán nàng vãn ngửi được mùi canh gà rất thơm lan đến.
Nàng nuốt một ngụm nước bọt mà đi về hướng mà bọn nha hoàn đó vừa đi, đúng là trù phòng đang nấu ăn, khói nghi ngút tỏa ra.
Nàng lén đi đến bệ cửa sổ phía sau trù phòng, rất may là nó còn mở, mùi đồ ăn tỏa ra thôi thúc nàng.
Mắt nhìn vào trong chỉ thấy ba nam nhân đang ngồi ăn cơm, bọn họ ngồi ở giữa trù phòng cười nói về mấy chuyện bát quái.
"Dạo gần đây không thấy Nhị tiểu thư đâu cả, kì này phạt hơi nặng rồi"
"Mặc nàng ta. Một tiểu thư thấy sủng bị khinh thường tốt nhất không nên ở đây"
"Nàng ta đúng là ngu ngốc thật, lúc trước còn thấy nàng ta nói chuyện với cái thùng chứa thức ăn thừa. Chẳng ra dáng một tiểu thư khuê các chút nào"
"Ta thì sao, lúc ta mới vào phủ làm việc đã thấy nàng ta đột nhiên nhảy xuống ao sen vào đầu thu. Tuy trời không lạnh nhưng ngươi biết rồi đấy, nước trong ao sen cũng đủ lột mất một lớp da của ngươi"
"Hahaha ta vào phủ cũng gần ba năm rồi, các ngươi còn lạ lẫm chứ ta quen rồi. Nàng ta ngu ngốc như vậy nên có bao giờ được thả ra ngoài, quanh quẩn ở nơi này còn khiến người ta chán ghét nữa là."
Tần Hoán nghiến răng ngồi ở bên ngoài, cái gì là ngu ngốc. Tần Hoán tuy hơi ngốc nhưng thực ra rất tốt bụng, lúc nàng ta nói chuyện với thùng đựng thức ăn thừa là vì cứu được một con mèo hoang ăn thức ăn không may ngã vào đó, vì vậy nên mỗi ngày con mèo hoang kia đều đến chỗ thùng đựng thức ăn mà gặp nàng. Còn cái vụ tắm ao sen là vì tam muội của nàng ta bảo rằng làm rớt chiếc trâm phượng mình mới mượn từ chỗ đại tỷ, sợ sẽ bị đại phu nhân phạt nên mới bảo Tần Hoán nhảy xuống kiếm.
Ai ngờ tìm mãi không thấy, mà tam muội thì bỏ đi mất.
Giờ ngẫm lại mới biết tam muội kia lừa nàng ta xuống dưới đó.
Mặc kệ các người đối xử với Tần hoán trước ra sau, bây giờ nàng là Tần Hoán, đương nhiên sẽ bảo vệ tốt bản thân, sẽ không có chuyện bị bắt nạt lần nữa.
Trong lúc ba người đó đnag nói chuyện ăn cơm thì Tần Hoán đã nhảy từ cửa sổ vào, lom khom đi đến gần bếp.
Bàn tay nhỏ bé vươn ra mò mẫm trên bếp sau đó lấy xuống năm sáu cái bánh bao lớn còn rất nóng, nàng nhanh chóng cho bào túi vải rồi vẫn thấy không đủ liền mò mẫm lấy thêm một khay đựng thức ăn mà đáng lẽ ra cái khay đó được làm sẵn cho lão phu nhân, đợi lão phu nhân niệm kinh xong sẽ cho người đến lấy.
Ai ngờ lúc này lại bị Tần Hoán lấy đi.
Nàng nhanh chóng leo ra khỏi trù phòng không một ai phát hiện sau đó lại đi về phía căn phòng bám bụi kia, lại leo qua cửa sổ rồi đóng lại ngăn cho gió lạnh lùa vào sau đó an vị trên giường thưởng thức mỹ thực.
"Ặc! Phi!" Nàng phun ra hết đồ ăn trong miệng. Tự hỏi đám người cổ đại này ăn uống kiểu gì thế? Một miếng cá hấp ăn vào như đang ăn sáp, rau thì nhạt tếch, cơm cứng như chưa được chín. Sao có thể ăn được hả trời?
Nàng miễn cưỡng gặm một miếng bánh bao, cứ cho là tạm ăn được. Mấy món còn lại không hiểu là ăn kiểu gì cho vào, nàng dở khóc dở cười nhìn đồ ăn.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng la mắng của nha hoàn nào đó.
"Mau đi báo với lão phu nhân! Đồ ăn mà trù phòng làm đã không còn, có lẽ là ai đó lấy rồi. Trù phòng định làm lại, mau báo với lão phu nhân lẹ lên"
Nghe được âm thanh kia ngày càng xa dần, Tần Hoán trong đầu lục lại kí ức về lão phu nhân. Lão phu nhân năm nay đã tầm năm lăm tuổi, bộ dáng trầm tĩnh không màng thế sự. Trong lòng Tần Hoán đã có kế hoạch, muốn ăn ở tốt cần bám lấy chân lão phu nhân!
Vì thế nàng lại một lần nữa leo ra từ cửa sổ mà hướng trù phòng đi đến.
Trầm Nguyệt Viện.
Lão phu nhân ngồi trên ghế lót nệm ấm, mắt nhắm lại dưỡng thần, tay xoay xoay chuỗi tràng hạt được làm bằng bạch ngọc trong tay.
Nghe thấy tiếng chạy vội vàng phát ra từ bên ngoài, lão phu nhân mở mắt nhíu mày nhìn nha hoàn Xuân Nhi của mình đang hấp tấp chạy vào. Trên khuôn mặt do lạnh mà tái đi, nàng ta quỳ xuống trước lão phu nhân:
"Thưa, bên trù phòng nói không tìm thấy giỏ đựng thức ăn của ngài. Rõ ràng lúc nãy đã có chuẩn bị, chỉ chờ người đến lấy vậy mà giờ tìm không thấy đâu"
Lão phu nhân bộ dáng không kiên nhẫn, phất tay bảo Xuân Nhi đứng lên: "Vậy thì không cần ăn nữa, ta muốn đi nghỉ".
"Nhưng mà sức khỏe của người không được tốt, hay là đợi trù phòng làm một lát sẽ có..."
Không đợi Xuân Nhi nói hết thì đã nghe giọng Từ ma ma ở bên ngoài vang lên: "Ngươi là ai? Nha hoàn nơi nào? Sao lại đến đây, lão phu nhân đang nghỉ ngơi, khong được làm phiền"
Giọng ngọt ngào vang lên, thanh thoát mà lại mang theo một chút trẻ con: "Từ ma ma, ta đến đưa cơm cho tổ mẫu. Cũng đến để tạ lỗi, xin ma ma cho ta vào".
"Ồn ào ngoài đó làm gì? Ai thì cho vào đi" Lão phu nhân lên tiếng khiến ngoài này Từ ma ma cũng đành cho nàng ta vào.
Lão phu nhân nhìn thấy người vào là một thiếu nữ tầm mười hai mười ba, trên người mặc quần áo nha hoàn đã cũ, làn da vì lạnh mà ửng hồng yêu kiều, mắt như làn nước thu thủy, tinh túy mà giảo hoạt. Trên môi treo một nụ cười nhạt, nhìn chung thì là một nha đầu xinh đẹp tinh xảo.
Từ khi nào mà trong phủ lại có một nha đầu xinh đẹp thế này?
Hình như nghe nàng ta gọi mình là tổ mẫu?
"Hoán Hoán đến để đưa bữa trưa cho tổ mẫu, cũng là muốn tạ lỗi" Tần Hoán đưa hộp đựng thức ăn cho nha hoàn Xuân nhi đứng gần đó rồi mới nhẹ nhàng quỳ xuống đất.
"Ngươi gọi ta là tổ mẫu? Ngươi là Hoán Hoán? Tần Hoán?..." Lão phu nhân nhìn chăm chăm bộ dáng cùng nhan sắc của nàng, càng nhìn càng thấy giống đứa nhỏ đó. Nhưng mà đứa nhỏ đó không thể nào!
"Hoán Hoán vì đói bụng nên mới lấy giỏ cơm của người mà không xin phép, xin người trách phạt"
Xuân Nhi mở hộp cơm ra, hương thơm nghi ngút lan tỏa. Mùi thơm làm con người bất giác cảm thấy đói bụng mà thèm ăn, lão phu nhân cũng có để ý đến.
Bên trong hộp cơm được chia làm nhiều ngăn, một ngăn đựng cơm, một ngăn đựng ít rau xào, một ngăn thì đựng canh bắp cải nấu với thịt bò, và ngăn cuối cùng là trứng cuộn. Toàn những món bình dân nhưng sao có thể hấp dẫn đến như vậy, lão phu nhân phất tay để Tần Hoán đứng lên.
Bà tiện tay gắp một miếng trứng cuộn cho vào miệng liền cảm nhận được vị xốp và mềm của trứng, không béo ngậy mà lại rất vừa miệng. Từ khi nào trù phòng lại nấu lên tay đến như vậy?
"Tổ mẫu, có vừa miệng hay không? Tại trong lúc gấp gáp sợ tổ mẫu đói bụng nên sinh bệnh, Hoán Hoán làm vài món đơn giản để người lót bụng" Nàng nở nụ cười tinh nghịch khiến người nhìn phải vui vẻ theo.
"Là con nấu? Thật sao? Ăn rất ngon" Lão phu nhân không thể tin được, đứa nhỏ này lúc nào cũng ngu ngớ si ngốc lại có dnags vẻ thông minh lanh lợi này, còn tay nghề nấu ăn nữa. Rất lợi hại!
"Hoán Hoán lúc trước ngu ngốc, làm ra những chuyện gây phiền toái cho mọi người, là Hoán Hoán sai. Bây giờ đã suy nghĩ kĩ, sau này sẽ cố gắng làm trong bổn phận của mình, không bao giờ gây phiền phức cho mọi người nữa. Tổ mẫu nhất định phải tin con" Ánh mắt rạng ngời đầy kiên cường, lão phu nhân hơi ngạc nhiên nhưng rồi lại cười nhẹ.
Hài tử chung quy vẫn là hài tử, trong một lúc lớn lên tiến hóa không lường trước cũng chẳng có gì lạ.
"Hoán Hoán, con nghĩ như vậy thật tốt. Nhưng sao lại mặt đồ nha hoàn?"
"Con...là do con trốn ra đây, mẫu thân vẫn..." Từ trong miệng nàng, lão phu nhân cũng đoán được rồi. Đứa nhỏ này cũng đã chịu nhiều khổ cực, bà thở dài phân phó cho người đưa Tần Hoán đến Họa Ý Viện nghỉ ngơi.
Họa Ý Viện là nơi Tần Hoán ở, tuy có chút sơ sài những vẫn tốt hơn cái căn phòng ẩm mốc dành cho hạ nhân kia.
Lúc trước Tần Hoán từng ở đây nhưng vài năm về trước bị đại phu nhân cấm không được phép bước chân vào bởi vì nàng làm hư rất nhiều đồ dùng, bây giờ một lần nữa bước vào tòa viện này, trong lòng cam rgiacs thật hạnh phúc.
Nơi này được quét tước sạch sẽ, đồ dùng và vật phẩm so với căn phòng kia đã tốt hơn rất nhiều. Nàng đợi sau khi nha hoàn của lão phu nhân rời đi liền chốt chặt cửa sau đó lên giường đánh một giấc thật sâu, ngủ nghỉ thật tốt để chuẩn bị cho ngày mai. Chắn chắc đám người trong phủ Thừa tướng này sẽ không để yên đâu.