Thành Khống xuất hiện giúp giải vây, Hạ thi triệt tư liền có thể tìm Zoar bù vào chỗ trống, không chỉ thế có thể giúp bãi bình khiến các nhà đầu tư khác không bị ảnh hưởng bởi Hạ thị.
Thân phận của Hoa Lạc Giản không cần nghĩ cũng biệt tuyệt đối không đơn giản.
Vậy nên khi Thu Giang Lãnh hỏi, Hoa Lạc Giản cũng thành thật trả lời.
***
Mưa không ngừng rơi.
Hoa Lạc Giản cầm ô đứng trong mưa. Nghĩa trang vắng lặng chỉ có duy nhất mình cô.
Mỗi năm vào ngày này, ở nơi này thời gian đều phá lệ trôi đi đặc biệt chậm chạp.
Hoa Lạc Giản thường đứng ở trước mộ các thành viên gia đình mình rất lâu, kể cho họ nghe một ít chuyện xảy ra trong khoảng thời gian cô không đến gặp họ.
"Ba mẹ, anh, chị...dạo gần đây, con có gặp một người khá đặc biệt, bởi vì cô ấy gặp một chút khó khăn, vì không muốn làm cô ấy khó xử, con thậm chí con gọi cả Ashton đến nữa."
"Mọi người hẳn vẫn còn nhớ đến anh ấy. Anh ấy vài năm trước bắt đầu đầu tư vào thị trường nội địa, kinh doanh cũng không tồi."
Thanh âm của cô bị tiếng mưa làm cho mơ hồ đến gần như không thể nghe rõ.
......
Mưa vẫn tiếp tục rơi, giống như đang bực dọc vì chuyện gì đó.
Hoa Lạc Giản lúc này đứng ở trong giáo đường. Cô ngẩng đầu nhìn lên bức họa được vẽ một cách vô cùng tỉ mỉ bên trái tượng thánh. Trên cổ cô ấy là một dây chuyền chữ thập.
Cô đứng đó nhìn một lúc lâu rồi đột ngột nghe thấy một tiếng bước chân có chút vội vã.
Gót giày va chạm vào đá cẩm thạch, trong không gian yên tĩnh này, nghe thấy đặc biệt rõ ràng.
Hoa Lạc Giản hơi nghiêng đầu.
Ở ngoài cửa, Thu Giang Lãnh mặc váy đen, bên hông có đai lưng màu trắng được thiết kế rất mới lạ, trên tay là một bó hoa.
Cô nghe thấy cô ấy oán giận nói:
"Sao trời mưa mãi không ngừng thế này..."
"Ướt hết hoa rồi..."
Thu Giang Lãnh không để ý đến phía sau có người. Nhưng cửa gỗ lớn của giáo đường vẫn luôn mở nên Hoa Lạc Giản có thể nhìn cô rất rõ.
Hoa Lạc Giản đi ra ngoài cửa hỏi:
"Chị đến thăm ai vậy?"
Thu Giang Lãnh tưởng mình nghe nhầm nên không để ý, cho đến khi Hoa Lạc Giản lặp lại lần nữa cô mới giật mình quay lại.
Hoa Lạc Giản dường như hiểu ra điều gì đó, hỏi lại.
"Chị gái em sao?"
Bàn tay Thu Giang Lãnh hơi siết chặt lấy bó hoa. Cô gật đầu.
Hoa Lạc Giản thiện giải nhân ý giải thích tiếp:
"Trong nhà em, chỉ có chị gái em là nhân vật công chúng. Hằng năm vẫn luôn có người đến thăm."
Cô nhìn ra bầu trời mưa gió ầm ầm, nói:
"Trời thế này, sợ là một chốc chưa thể dừng ngay được. Chị vào trong ngồi chốc lát không?"
Thu Giang Lãnh biết Hoa Lạc Giản nói đúng cho nên gật đầu đi theo. Chỉ là nhìn kĩ tay cô, sẽ thấy chúng có chút lo lắng.
Đi sâu vào bên trong tiếng mưa như bị cách li khỏi bên ngoài, không gian trở nên yên tĩnh hẳn.
Thu Giang Lãnh cẩn thận đặt hoa xuống ghế, lấy gương ra chỉnh trang lại chính mình.
Hoa Lạc Giản đưa cho cô khăn tay, ý bảo cô lau tóc cho đỡ ướt.
Hai người yên lặng không ai nói chuyện cho đến khi Thu Giang Lãnh thu gương lại.
"Giang Lãnh này."
Thu Giang Lãnh nhìn cô, tay phải vô thức siết chặt lại.
"Chị không cần phải tìm hiểu