Ba tiếng sau, Hoa Lạc Giản rời khỏi bệnh viện đi đến HY.
Cô đến công ti rất ít, nhưng mỗi lần đều là có chuyện. Tỉ như năm năm trước, cô bãi chức CFO của công ti mặc cho vô số người phản đối, đồng thời thanh lọc và bổ nhiệm rất nhiều người mới.
Có người nói Hoa Lạc Giản không quản HY.
Không quản ư? Quản đó chứ!
Quản đến mức trong công ti chỉ cần xuất hiện vấn đề, Hoa Lạc Giản có thể lập tức xuất hiện, lôi người ra thị chúng.
Cao quản của HY đều biết Hoa Lạc Giản nên khi bóng dáng cô xuất hiện ở cửa lớn của HY họ liền hốt hoảng cùng tò mò đến không được.
Là có người sắp bị hành hình rồi ư?
"Chi Tịch."
Nhật Chi Tịch gật đầu với cô.
"Lạc Giản."
"Mọi người đã đến đủ chưa?"
"Đã đến đủ rồi."
Trong phòng hợp có năm người, ngoài Thành Khống cùng Nhật Chi Tịch ra còn có Ngô thư kí, chuyên gia nhóm an ninh mạng và người đứng đầu mạng lưới thông tin của HY.
"Chủ tịch, đã thu thập đầy đủ thông tin." Người đứng đầu mạng lưới thông tin họ Trần, là người xuất hiện từ cô nhi viện mà Hoa gia thành lập.
Tài liệu rất nhiều, đều là bản giấy.
Thành Khống đọc qua rồi, lắc lắc đầu nói:
"Thằng cha này chính là biến thái a. May mà hắn có cha giàu, không hắn có mười mạng cũng không đủ chết."
"Bây giờ thế nào?" Hắn hỏi.
Hoa Lạc Giản chưa trả lời ngay mà mở tài liệu của Tôn Húc ra xem. Muốn giải quyết Tôn Gia Hằng, đầu tiên phải loại bỏ Tôn Húc.
Tôn Húc làm ủy viên Đảng, đứng đầu Bắc Kinh nhiều năm như vậy, tuyệt đối làm không ít chuyện xấu, cùng liên quan đến lợi ích nhiều bên. Muốn đẩy hắn xuống, nói khó thì khó mà nói dễ thì cũng thực dễ.
"Định xử Tôn Húc?" Thành Khống hỏi.
"Không phải chúng ta cần khu đất phía Bắc sao. Nhất lao vĩnh dật thôi. Tôn Húc người này, đã ở vị trí này quá lâu rồi."
Thành Khống nhướng mày, ngẫm nghĩ nhìn Hoa Lạc Giản.
"Nói thật, tôi cứ có cảm giác bà thay đổi rồi nhưng hình như lại chưa từng thay đổi gì cả."
Tất cả đều liên quan đến lợi ích.
Lợi ích mới là thứ cao nhất trên đời này.
Hoa Lạc Giản không trả lời hắn mà chuyên tâm đọc tài liệu trong tay.
Cỡ khoảng 20 phút sau, Hoa Lạc Giản đóng lại tài liệu nói:
"Thời gian không sớm nữa, đi thôi."
"Đi đâu vậy?" Thành Khống hỏi.
"Đi gặp Tiêu Nhạc."
Tiêu Nhạc có thể coi là vạn người phía trên một người phía dưới, năng lực hay dung mạo đều không có vấn đề gì chỉ là vẫn luôn bị Tôn Húc áp một đầu. Tiêu Nhạc không có hậu thuận lớn, một đường đi lên đã không dễ dàng.
Hai bên cùng có chung một mục tiêu, mọi chuyện liền dễ nói hơn rất nhiều.
Khi gặp Hoa Lạc Giản, Tiêu Nhạc cũng thoáng kinh ngạc.
Hoa Lạc Giản quá trẻ so với vị trí chủ tịch của một tập đoàn hàng đầu, nhưng nghĩ lại những tin đồn trước đây về Hoa gia, chút kinh ngạc kia nhanh chóng tan đi.
Quan trọng nhất vẫn là vì sao đối phương tìm đến cô.
Cùng người thông minh nói chuyện, đơn giản hơn rất nhiều.