"Biểu tỷ, đang bận sao?"
"Hoa Ngữ Trung?" Hoa Lạc Giản buông bút xuống, khẽ nhíu mày lại.
"Biểu tỷ quả nhiên vẫn như trước, chỉ cần nghe liền có thể nhận ra giọng của ta, so với cha ta còn muốn tốt."
"Biểu tỷ a, tỷ quả nhiên rất lợi hại. Ngữ Trung tự biết mình thiên tư ngu dốt không cách nào thắng được biểu tỷ."
"Ngươi rốt cuộc muốn gì?" Hoa Lạc Giản không kiên nhẫn nói.
"Tỷ nhìn thấy chiếc xe đen đang đỗ ngoài kia không."
"Ta không thắng nổi tỷ, nhưng để tỷ cô độc cả đời, ta nghĩ mình vẫn sẽ làm được."
Hoa Lạc Giản trong thoáng chốc ngừng lại hô hấp.
"Giang Lãnh...Ngươi làm gì?!"
"Thu Giang Lãnh, một cái lạ a."
"Tỷ không phải sợ tai nạn giao thông sao? Tỷ yên tâm, như vậy vẫn có khả năng cứu sống được, nên ta sẽ không làm vậy đâu..."
Đột ngột chiếc xe đen bên đường nổ mạnh. Kính vỡ tanh bành. Lửa bốc lên đem toàn bộ chiếc xe con nuốt chửng.
Mặc cho cô ở rất xa nơi đó, cô vẫn cảm nhận được sức nổ kinh khủng ấy.
"Nếu như năm đó biểu tỷ cũng chết vì xe nổ thì tốt biết mấy a."
Tiếng nói của hắn thông qua điện thoại trở nên vô cùng lạnh nhạt.
Hoa Lạc Giản cả người cứng đờ lại. Hô hấp trở nên không có quy luật.
Giang Lãnh ở trong xe.
Giang Lãnh...
Không được...
.......
"Lạc Giản, em sao vậy? Lạc Giản?!" Thu Giang Lãnh không ngừng lay cô.
Đèn ngủ trong phòng tỏa ra ánh sáng vàng nhạt. Bóng của hai người trùng điệp vào nhau kéo dài trên bức tường trắng.
Hoa Lạc Giản mở bừng mắt, cơ thể cứng đờ. Cô ngơ ngác nhìn Thu Giang Lãnh không biết làm sao.
Thu Giang Lãnh bị sự hoảng hốt trong mắt cô ấy làm cho trái tim quặn thắt lại.
"Giang Lãnh..." Giọng nói của cô ấy đau đớn đến mức giống như tùy thời có thể tan vỡ.
"Chị ở đây. Em mơ thấy ác mộng?"
Cô ấy ngồi dậy, gật gật đầu, thở dài nói:
"Vừa mơ ác mộng..."
"Để chị lấy cho em cốc nước." Thu Giang Lãnh vừa muốn đi, Hoa Lạc Giản liền ôm chặt lấy cô ấy.
"Giang Lãnh..." Giọng của cô ấy giống như muốn khóc.
Thu Giang Lãnh đau lòng đến rối tinh rối mù, không ngừng ăn ủi cô ấy.
"Không sao, không sao."
........
Thu Giang Lãnh để lại cốc nước lên bàn. Bản thân cô nằm xuống bên cạnh Hoa Lạc Giản.
"Chị...có thể