"Em đã xin cho chị nghỉ một ngày rồi. Cùng em đi nơi này."
"Nơi nào?" Thu Giang Lãnh đi theo Hoa Lạc Giản đến ga tàu mà không biết mình đi đâu.
Nhận lấy vé, Thu Giang Lãnh ngạc nhiên vô cùng.
"Dương Châu?"
"Chúng ta đến Dương Châu làm gì?"
Thu Giang Lãnh có chút đã đoán được Hoa Lạc Giản muốn làm gì, nhưng cứ luôn sợ mình nghĩ nhiều nên không dám mở miệng.
Cô một đường thấp thỏm, thẳng đến khi nhìn thấy bốn chữ Hoa gia đại viện vô cùng khí phách viết ở trên tấm bảng mới thực sự chắc chắn ý nghĩ của mình.
Hoa Lạc Giản thực sự đưa cô về nhà cũ của cô ấy...
Hoa gia đại viện nằm trên một con đường yên tĩnh, chiếm một khoảng diện tích không nhỏ.
"Đây là nhà cũ của Hoa gia. Các đời tổ tiên đều sống ở đây." Hoa Lạc Giản lúc này lên tiếng trả lời. Cô lấy ra chìa khóa, mở cửa đi vào.
"Vào thôi." Cô ấy đưa tay nhìn cô nói.
Hai người nắm tay nhau dọc theo đường nhỏ mà đi. Kiến trúc cổ xưa cùng hoa hoa thảo thảo, một đường đều thu hút sự chú ý của Thu Giang Lãnh.
Vừa nãy đi qua hồ còn có thể thấy có cá đang ăn.
"Từ đường."
Hoa Lạc Giản mở cửa bước vào bên trong.
Bên trong đốt nến, yên tĩnh chí cực, trong không khí có phảng phất mùi đàn hương.
Vô số bài vị xuất hiện trước mặt họ. Điều này khiến cho Thu Giang Lãnh vô thức ép giọng mình xuống.
"Chúng ta đến đây làm gì vậy?"
Hoa Lạc Giản thắp hương xong rồi lấy cho cô và cô ấy đệm bồ đề. Đợi cô cùng quỳ xuống rồi mới lạy.
"Liệt tổ liệt tông của Hoa gia trên trời, xin nhận A Giản một lạy."
Hoa Lạc Giản vái một lạy rồi nói.
"Hoa gia từ đường vốn không cho người lạ vào, hôm nay phá luật, vọng mọi người thứ lỗi. Người này..."
Hoa Lạc Giản thoáng dừng lại.
" Là người con muốn kết tóc phu thê, ở bên cạnh đến bạch đầu giai lão. A Giản thật tâm, hi vọng các vị có thể thay A Giản làm chứng."
Thu Giang Lãnh nghe vậy giật mình nhìn cô.
Cô ấy có chút xin lỗi nói:
"Xin lỗi Giang Lãnh vì không nói cho chị điều này trước. Em sợ chị sẽ không đến mất. Nhưng em muốn cùng chị kết hôn, đây là lời thật lòng, thực sự nghiêm túc."
"Chúng ta thành hôn, được chứ?"
Hoa Lạc Giản khẽ nói, đồng thời lấy ra trong túi một chiếc hộp gỗ nhỏ. Bên trong là một chiếc nhẫn gắn đá phỉ thúy.
Thu Giang Lãnh không nói thành lời.
"Vì sao..."
"Vì yêu thích." Hoa Lạc Giản đáp.
Thu Giang Lãnh nhìn cô thật kĩ, đôi mắt của Hoa Lạc Giản trong sạch vô cùng, ngoài ánh nên trong phòng và chính mình, cô chẳng nhìn thấy được điều gì khác.
"Nhưng Hoa gia...chỉ còn lại mình em..." Thu Giang Lãnh yếu ớt nói.
Một đại gia tộc lại chỉ còn Hoa Lạc Giản một người. Nếu như cùng cô một chỗ, tương đương với Hoa gia từ nay tuyệt hậu...
Ngoài hiên mưa lách tách rơi xuống.
"Huyết mạch là quan trọng, gen di truyền của Hoa gia cũng thực sự tốt. Nhưng điều đó sẽ không trở thành yếu tố cản trở em làm điều mình muốn. "
"Hoa gia đến bây giờ chỉ còn mình em. Em nói là được."
Thật là quá tùy hứng...
Thu Giang Lãnh mím môi, rất lâu cũng không nói thành lời.
"Giang Lãnh, gả cho em, được chứ?"
Hoa Lạc Giản nhìn cô chăm chú. Cô không thể nói từ chối được.
Bởi vì cô, cũng thực lòng thích cô ấy.
"Ân..."
.......
Nhẫn đeo vào tay xong, Thu Giang Lãnh mới nhận ra vấn đề.
"Cái này...có quá mừng khoa trương không? "
Từ bé đến lớn, cô cũng chưa nhìn thấy viên phỉ thúy nào lớn thế này. Bình thường trên người cô có thứ gì mới là