Đó là một ngày mùa đông lạnh lẽo, nơi nơi đều là màu trắng của tuyết phủ. Không gian bị khỏa lấp bởi những đợt gió gào thét lạnh thấu xương. Dưới mặt đất là hai hàng dấu chân dài in sâu trên nền tuyết. Một nam nhân hắc bào ướt đẫm nặng nề cõng trên vai mình một nam nhân khác.
- Sư phụ, tuyết năm nay rơi dày quá!
Nam nhân vừa bước đi vừa nói với thân thể lạnh lẽo trên lưng mình, dường như y đã rời xa nhân thế từ lúc nào. Cũng không biết hắn đã nhận ra hay chưa mà vừa đi vừa nói một mình. Trên gương mặt là những vệt máu khô đặc vì tuyết lạnh.
- Nhiều năm về trước, sư phụ từng nói người đi trong tuyết nhất định sẽ lạnh, khi đó ta còn cho là không đúng. Sư phụ xem, hiện tại quả nhiên giống như lời ta nói, một chút lạnh lẽo cũng không có.
Hắn nói rồi cười cười, đổi lại lời nói của hắn cũng chỉ có âm thanh gió tuyết đang gào thét. Mái tóc đen phủ phục trên người y rũ xuống vai hắn, thỉnh thoảng cọ cọ vào gò má bầm tím của hắn. Hắn vừa cười, tròng mắt chằng chịt tia máu đỏ. Dường như đang cật lực kìm xuống cảm xúc đau đớn đang trỗi dậy mãnh liệt trong tim mình.
- Sư phụ, người cố gắng một chút, cũng sắp đến nơi rồi.
Hắn vừa nói vừa nhìn nhìn về phía trước, cách khoảng chừng một dặm có một sườn dốc, leo lên đó thì chính là đỉnh của Vạn Trùng Sơn.
Khi sắp lên dốc, hắn cẩn thận dùng một sợi dây buộc chặt hai người lại vào nhau rồi từ từ leo lên. Đến nơi, hắn cùng thi thể của sư phụ mình ngã xuống đất. Hắn nằm trên nền tuyết lạnh thở hắt ra. Trong gió tuyết, thấy rõ làn khí mỏng manh từ cánh môi khô nứt nẻ. Hắn mở dây cột trên lưng rồi nằm ngửa, hướng ánh mắt ảm đạm thê lương nhìn về phía bầu trời với những thỏi mây trắng bồng bềnh trôi, và những bông tuyết từ trên cao nặng nề rơi xuống mặt.
Hắn bỗng dưng nghiêng người qua, kéo lấy cánh tay sư phụ đặt trên tuyết, còn mình thì nằm vào hõm vai y. Chân tay lạnh lẽo cũng ôm lấy thân thể y.
Lúc này, từ khóe mắt hắn chảy ra hai hàng lệ. Nước mắt vừa rời khỏi liền đóng băng, thành những hình thù kỳ dị trên gương mặt hắn. Hắn nhìn nam nhân bên cạnh, bàn tay nâng lên khẽ vuốt ve ngũ quan y.
- Sư phụ, ta hối hận rồi. Trước đây, ta không nên mắng sư phụ, càng không nên làm những chuyện nghịch thiên, hại sư phụ nhiều lần khổ sở. Sư phụ, trăm sai ngàn sai đều là ta sai.
Hắn vừa nói bỗng dưng một dòng máu tươi từ khóe môi chảy tràn xuống ngực áo màu trắng của y, nhưng hắn không để ý lắm. Ấn ký hình cánh phượng hoàng dưới đuôi mắt bỗng rực sáng, hắn thấy đầu mình từng trận nhói đau thì vùi mặt vào gáy y dụi dụi mấy cái.
- Sư phụ, ta đau lắm... rất đau!
Hắn vừa nói vừa lấy bàn tay lạnh lẽo của y áp lên má mình, tựa như những ngày xưa lúc hai người còn bên cạnh nhau, mỗi lần hắn đau y đều áp tay lên má hắn yêu chiều. Chỉ là lần đó rất ấm, còn hiện tại hắn chỉ cảm thấy giống như một tảng băng đang chạm vào má mình khiến hắn bật khóc.
- Sư phụ, ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi. Sư phụ, chúng ta có thể làm lại hay không? Có thể không?
Một lúc sau, trong gió tuyết ngút ngàn cũng không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh gì nữa, hai thân thể nhanh chóng vùi chôn dưới làn tuyết lạnh của mùa đông dãy Vạn Trùng Sơn. Ánh sáng mặt trời cuối cùng cũng vụt tắt, nơi đây sớm chỉ còn lại một màu tối tăm lạnh lẽo.
----------------
Một vạn năm trước, thuở hồng hoang trời đất hỗn mang với nhân thần và ác quỷ hoành hành. Trải qua vạn năm biến hóa, thiên hạ chia thành bốn cõi thiên giới, thần giới, hạ giới và ma giới.
Rất nhiều năm về trước, vương gia thiên giới là Cố Kiệt Nhân dùng Xích Quỷ kiếm mưu đoạt thiên hạ, nhưng đã bị phu phụ Hoàng Tĩnh Đình và Hứa Thiên Châu ngăn cản. Sau khi phong ấn Xích Quỷ kiếm thì cả hai biệt tích giang hồ. Còn Hỏa phụng hoàng từng trấn giữ Xích Quỷ kiếm cũng đã niết bàn tại Vạn Trùng Sơn. Sau đó trên thế gian đã không còn bất kỳ Hỏa phụng hoàng nào nữa.
Rất nhiều năm về sau, thiên hạ sống trong thái bình thịnh trị. Lúc này, người đứng đầu thiên giới là Thiên đế Vũ Bình Nguyên.
--------------
Đó là một ngày mùa đông giá rét, Thiên hậu Minh Kính Hà chuẩn bị chuyển dạ hạ sinh hài tử. Theo như lời y tiên thì nàng mang song bào thai. Một tiểu Hoàng tử và một Công chúa.
Minh Kính Hà là Công chúa của Phụng tộc trứ danh thiên hạ. Từ sau khi Hỏa phụng hoàng niết bàn thì Phụng tộc của các nàng cũng được nạp vào thành thần chúng tiên. Năm xưa gả cho Vũ Bình Nguyên chính là cơ duyên xảo hợp, cũng là trai tài gái sắc.
Lúc này phụ thân của Minh Kính Hà là Minh Kính Bắc đang ngồi trong thư phòng, bên cạnh hắn là thuộc hạ thân tín nhiều năm.
- Chủ tử. Thiên hậu đã sắp sinh long tử. Nhiều năm nay Thiên đế vẫn chưa có nhi tử nào. Nhưng mà truyền thuyết đó, chỉ e...
- Phúc Di, đừng nói nữa!
- Dạ, chủ tử.
Truyền thuyết mà Phúc Di nói chính là thứ mà cả Phụng tộc đều vô cùng lo sợ. Tuy chỉ là một lời sấm từ hàng ngàn năm trước nhưng ít nhiều khiến cho Minh Kính Bắc phải lo lắng.
Truyền thuyết nói rằng, Phụng tộc sẽ sinh ra một nam tử với ấn ký màu đỏ trên mặt. Chính là dấu hiệu của Hỏa phụng hoàng. Hỏa phụng hoàng là linh vật bất kham tàn ác. Năm xưa trước khi trở thành linh vật trấn giữ Xích Quỷ kiếm, thì nó đã gây không biết bao nhiêu tai họa. Cho đến khi bị Điểu Chi Vương thuần phục. Truyền thuyết còn nói rằng, người nào mang trong mình thiên mệnh của Hỏa phụng hoàng, nhất định sinh ra sẽ hủy diệt chúng sinh. Và quan trọng, nó sẽ được hạ sinh vào mùa đông.
Hàng ngàn năm nay nữ nhân của Phụng tộc sinh con đều chưa từng sinh vào mùa đông vì đặc điểm của giống loài, chỉ duy nhất Minh Kính Hà. Hiện tại không chỉ Minh Kính Bắc bất an, mà ngay cả Thiên đế Vũ Bình Nguyên cũng đứng ngồi không yên.
Lúc này Thiên đế đang ngồi trên ghế rồng, chờ đợi tin tức từ chỗ của Thiên hậu. Nghe nói là một cặp trai gái. Sở dĩ "nghe nói" là bởi vì y tiên bắt không ra hỷ mạch, song bào thai này vô cùng đặc biệt, y tiên có tài giỏi vô song vẫn không thể cho ra kết quả chính xác.
Nhưng Phán tiên là người nắm giữ đường chỉ sinh mệnh của nhân sinh nói rằng, một trong song bào thai này sẽ được gả cho đại thống lĩnh của Long tộc ở phía đông.
Long tộc nhiều năm nay không qua lại với thiên giới, song mỗi lần thiên hạ có biến cố, đại thống lĩnh của Long tộc là Hoàng Thiên Ngạo nhất định giáng thế trừ yêu diệt ma. Y hiện tại chính là kẻ mạnh nhất trên thế gian này, khiến ai nấy nghe danh đều khiếp sợ. Kể cả ma giới cũng không dám bén mảng đến. Nhiều năm nay, cuộc chiến giữa tam giới và ma giới không hồi kết, nhưng bọn họ không một ai dám động đến Long tộc.
Chỉ là y bình thường ở Thiên Hoa sơn, ít khi xuất đầu lộ diện, nên người ta gọi y là rồng ẩn mình. Có điều rồng ẩn mình này chỉ cần tỉnh giấc liền khiến cho nơi nơi đều im hơi lặng tiếng.
Những kẻ mà y muốn đương nhiên không thể không dâng, kể cả có là Công chúa của thiên giới. Rất nhiều năm về trước, vì để ổn định sức mạnh thiên giới, giữa Thiên đế nhiều đời trước đã hứa gả Công chúa đầu tiên của mình sinh ra cho Long tộc để duy trì nòi giống. Vì Long tộc không hề có nữ nhi. Đổi lại chính là sự bảo hộ của loài rồng. Chỉ cần thiên giới gặp nguy thì đại thống lĩnh sẽ xuất hiện để bảo vệ bọn họ.
Đại thống lĩnh nhiều đời trước của Long tộc đã niết bàn, hiện tại Hoàng Thiên Ngạo chính là đại thống lĩnh. Nhiều năm nay thiên giới chưa sinh hạ ra Công chúa, nên y vẫn còn cô độc một mình.
Hiện tại, theo lời của Phán tiên thì chỉ còn hai canh giờ nữa Công chúa sẽ xuất thế. Ngay lúc Công chúa vừa ra đời thì Ngâm Tuyết sứ giả của Long tộc sẽ đến mang người đi.
- Bẩm Thiên đế, sứ giả của Long tộc đã đến.
Vũ Bình Nguyên nghe xong thì khẽ nhíu mày. Người này đến nhi nữ mình còn chưa kịp thấy mặt, đã muốn đến bắt vợ rồi hay sao? Chẳng khác nào không để lại cho bọn họ một chút mặt mũi.
- Tiếp đãi sứ giả thật cẩn thận.
- Dạ, Thiên đế.
Lính canh vừa ra ngoài Vũ Bình Nguyên khẽ siết chặt tay lại thành quyền. Lời sấm năm đó làm hắn không khỏi lo lắng, chỉ sợ trên người của Hoàng tử có một cái dấu thì e là cái mạng nhỏ của nó khó bảo toàn.
Lúc này tại cấm cung, Thiên hậu Minh Kính Hà đã có dấu hiệu sinh. Nàng vô cùng kiều diễm trong bộ y phục hồng nhạt. Tóc xõa dài như tảo biển, mắt phượng mày ngài. Trên đỉnh giường treo một mảnh vải lụa, nàng nắm lấy mảnh vải gào thét. Nước mắt cùng tóc mai thành một mảnh nhập nhằng trên mặt.
- A...
- Nương nương cố thêm chút nữa, nương nương!
Y tiên một bên vận khí hỗ trợ nàng. Minh Kính Hà cắn môi đến bật máu, cố gắng dùng hết sức bình sinh của mình.
- Oa... oa... oa...
- Là tiểu Hoàng tử thưa nương nương.
Y tiên vừa dứt lời liền mang ra một đứa trẻ, một bên cung nữ đỡ lấy bọc vào tấm chăn.
- Hoàng tử... mặt Hoàng tử... a...
Minh Kính Hà khó nhọc thều thào.
- Nương nương an tâm! Hoàng tử không vấn đề, vô cùng anh tuấn.
Minh Kính Hà liền như trút xuống gánh nặng. Như vậy là nàng không sinh ra Hỏa phụng hoàng. Còn lại Công chúa trong bụng khiến nàng an tâm. Bất quá, tiểu Công chúa có vẻ khá bướng bỉnh, không như huynh trưởng của mình dễ dàng chui ra. Bên trong đứa nhỏ gò lên một cái làm bụng Minh Kính Hà như muốn nứt ra. Nàng vô cùng đau đớn, nước mắt chảy đầm đìa trên gò má diễm lệ.
- A...
- Nương nương cố gắng một chút!
Trong cuộc đời của y tiên, đã nhìn bao nhiêu hài tử được sinh ra, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy đứa trẻ nào khó chịu như tiểu Công chúa.
- Phía Thiên hậu có tin tức gì chưa?
- Bẩm Thiên đế, tiểu Công chúa vẫn chưa chịu ra ngoài.
Vũ Bình Nguyên vô cùng sốt ruột, tiểu Hoàng tử đã ra đời rồi, vì cái gì gần một canh giờ rồi mà Công chúa vẫn chưa ra chứ?
- A!
Phía cấm cung Minh Kính Hà vẫn không ngừng vang lên tiếng hét thảm. Nàng dùng tiên khí ép đứa trẻ ra nhưng dường như có thứ gì đó giống như móng vuốt bám trụ vào thành bụng. Máu bên dưới tuôn ra xối xả khiến y tiên cảm thấy bất an.
- Nương nương, cố dùng thêm sức!
- Ưm... ư...
Minh Kính Hà gồng sức, cả thân trên bám vào mảnh vải lụa nâng người dậy. Bỗng một luồng hỏa khí vụt ra, xung quanh cấm cung hơi nóng mù mịt. Cung nữ một trận kinh hãi. Cung đình khẽ rung chuyển một cái làm mọi người không khỏi nhìn nhau.
- Oa... oa... oa...
Tiếng khóc như xé toạc cả không gian. Y tiên nhìn đứa trẻ trong tay mình, bất giác toàn thân run rẩy.
- Y tiên... Công chúa, Công chúa sao rồi?
Minh Kính Hà nhìn thấy vẻ kinh hoảng của y tiên liền lồm cồm bò dậy.
- Nương nương... nương nương... đứa trẻ...
Y tiên vừa nói vừa mang đứa nhỏ đến trước mặt Minh Kính Hà, nàng vừa nhìn thấy liền há hốc mồm, mắt trợn trừng. Đứa trẻ không phải là Công chúa mà là một tiểu Hoàng tử. Dưới đuôi mắt đứa nhỏ còn có một ấn ký hình cánh phụng hoàng đỏ rực tựa màu lửa lúc ẩn lúc hiện. Bàn tay nó tất cả đều là móng vuốt sắc nhọn hoàng kim khiến nàng kinh hãi. Quả nhiên chính là Hỏa phụng hoàng.
- Nương nương...
Cung nữ gọi nàng một tiếng nhưng Minh Kính Hà không để ý, nàng nhìn đứa trẻ thêm một lúc, cũng không chạm vào nó, rồi ngẩng mặt nhìn y tiên.
- Ngươi... biết phải thế nào chứ?
- Dạ?
- Chuyện này