Đó đã là ngày thứ ba kể từ khi Tư Hàn rời khỏi Thiên Hoa sơn. Hắn trước khi đi có nghe các môn đồ khác nói Hoàng Thiên Ngạo cùng bọn Ngâm Tuyết hướng Vạn Trùng Sơn rời đi. Nhưng mấy ngày nay hắn tìm mãi vẫn chưa biết được Vạn Trùng Sơn chính xác là nằm ở hướng nào.
Đang lúc trời mưa bão quá lớn, Tư Hàn định tìm một chỗ trú mưa thì nhìn thấy một mãng xà tinh ba đầu bị mắc kẹt giữa đại hồng thủy, nên cứu y mang về đây. Sau đó dùng chân hỏa của mình làm ấm lại cơ thể đã tái đi vì lạnh của xà tinh. Vậy là hai người bọn họ đã ở đây suốt ba ngày không ra ngoài.
Hứa Tư Hàn lúc này đang nằm trong động, gác tay làm gối nhìn ra màn mưa ngoài kia.
"Chủ nhân, ăn cơm đi!"
Người gọi hắn là một hắc xà tinh, nhìn vô cùng cao lớn, lúc mang y về đây Tư Hàn cũng khá chật vật. Y gọi là Lục Mạch.
Tư Hàn nghe y gọi thì lười biếng ngồi dậy. Vốn dĩ ngày đầu tiên rời khỏi Thiên Hoa sơn hắn rất hăng hái, nhìn thấy cái gì cũng vô cùng thích thú. Còn tưởng nhanh chóng tìm được rồng ngủ gật, xuất hiện trước mặt làm cho y ngạc nhiên. Nhưng mà mưa gió bão bùng khắp nơi, thậm chí hiện tại hắn còn không biết mình đang ở đâu chứ nói gì đến tìm rồng ngủ gật chứ?
Hắn thật chán nản quá!
Nhưng nhớ lại từ nhỏ đến lớn mình cũng chưa từng trải qua những chuyện này, cho nên hôm nay chính là cơ hội để trải đời, hắn mới chưa muốn trở về Thiên Hoa sơn.
Hứa Tư Hàn bò bò đến bên đống lửa đang cháy lùng bùng, củi khô nổ từng tiếng 'lốp bốp', vươn tay nhận lấy miếng thịt thỏ Lục Mạch săn về nướng cho hắn, lười biếng nhai nhai. Bình thường đồ ăn của Linh Hy hắn ăn đã sớm quen, hiện tại thỏ nướng không chút gia vị khiến hắn cảm giác như mình đang nhai cỏ.
"Không ngon sao?"
Lục Mạch ngồi một bên nhìn Tư Hàn cử động khớp hàm, hắn chán nản chớp chớp mắt nhìn y rồi ngã nhào ra đất, gác chân này lên đầu gối chân kia lắc lắc, miệng vẫn nhai đều đều.
"Lão tử cảm thấy cuộc đời quả nhiên vô thường!"
Lục Mạch nghe hắn nói vậy thì khẽ nhếch môi lên một cái, ánh mắt sâu thẳm dâng lên chút hứng thú, vừa nhìn cái tướng biếng nhác của hắn vừa xoay xoay miếng thịt thỏ nướng dở trong tay.
Lục Mạch hiện tại tóc đen hơi nháo loạn che đi nửa gương mặt, chỉ lộ ra nửa khuôn miệng cùng đôi mắt xếch không rõ ràng. Nhưng mũi rất cao, nhìn thế nào cũng có thể khẳng định đây là một người có dung mạo anh tuấn bất phàm. Cả người y mặc một bộ y phục màu đen. Ống tay áo cột lại gọn gàng ở cổ tay.
"Gì chứ?"
Lục Mạch khàn khàn giọng hỏi Tư Hàn.
"Lão tử rõ ràng tính làm chuyện gì cũng sẽ không thành chuyện đó. Lão tử cũng không hiểu có phải ông trời đang chống đối mình hay không?"
Lục Mạch im lặng một lúc, khóe môi hơi nhếch lên.
"Vậy thì ngươi chống lại thiên ý, như vậy là được rồi? Cái gì không thuộc về ngươi thì ngươi cứ đoạt lấy nó."
Tư Hàn nghe xong thì khẽ xoay người nằm nghiêng quay lưng lại với Lục Mạch.
"Đoạt sao? Lão tử cũng muốn, nhưng mà nhân định bất thắng thiên, ngươi chưa từng nghe câu nói này hay sao?"
Lục Mạch nhìn bóng lưng đơn bạc của Hứa Tư Hàn. Mấy ngày nay là hắn chăm sóc cho y, thậm chí mỗi ngày đều truyền cho y chút chân khí, dù là sức lực của hắn cũng không nhiều, dường như còn vừa bị thương chưa khỏi hẳn.
"Không phải cái đó cũng là do người khác nói hay sao? Người khác nói không hẳn sẽ là đúng, biết đâu bọn họ đang lừa gạt người, biết đâu họ chỉ viện cớ cho thất bại của mình thì sao? Ngươi chưa làm thì không thể khẳng định được đâu, chủ nhân!"
Tư Hàn nghe mấy lời này thì cảm thấy vô cùng hợp ý mình. Nhiều năm nay những cái hắn được dạy đều là nhân định bất thắng thiên, làm người thì không nên hơn thua háo thắng, công danh như một áng mây bay gì gì đó... sớm hắn cũng đã ngán ngẩm rồi. Từ nhỏ bị hiếp đáp quá nhiều, mỗi lần đáp trả, khi chịu phạt đều nghe những lời giảng dạy đạo lý đó. Chưa ai cho hắn nghe những lời như Lục Mạch nói vừa rồi. Những lời y nói đều vô cùng giống với suy nghĩ của hắn trước đây.
Tư Hàn híp mắt một cái.
"Nhưng mà ta không có sức mạnh để đoạt lấy."
"Ngươi tự ti như vậy sao?"
Tư Hàn nhíu mày một cái.
"Cái gì?"
Lục Mạch khàn khàn giọng. Chất giọng đặc trưng vừa thấp vừa khàn.
"Ngươi còn rất trẻ, so với thế giới này ngươi cái gì cũng chưa từng trải qua, có thể nhát gan như vậy sao?"
Tư Hàn 'xùy' một cái đầy khinh thường.
"Nhát gan? Lão tử mới không có!"
"Ta có thứ này, ngươi có muốn tu luyện hay không? Sẽ giúp ngươi tăng cường linh lực."
Tư Hàn nghe vậy thì xoay người lại nhìn Lục Mạch.
"Có thứ đó hay sao?"
Lục Mạch nhếch môi lên một cái.
"Đương nhiên!"
Tư Hàn liền híp mắt.
"Ngươi đang lừa gạt lão tử đi?"
"Cái gì?"
"Ngươi nếu có cái đó thì vì cái gì linh lực lại yếu kém như vậy, còn suýt nữa chết trôi trong đại hồng thủy chứ?"
"Vì ta không có nội đan."
"Cái gì?"
Lục Mạch ngừng lại một chút, dường như nhớ lại một đoạn quá khứ không vui nào đó.
"Nội đan của ta rất nhiều năm trước đã bị người ta hủy hoại, cho nên dù có cố gắng luyện thì vẫn không được gì!"
Tư Hàn cũng không trả lời ngay. Hắn nhíu nhíu mày suy nghĩ.
"Vì sao lại cho ta?"
"Vì chủ nhân đã cứu ta!"
Tư Hàn nghe thấy thì không tin lắm, đến mặt của Lục Mạch hắn còn chưa nhìn kỹ, cứu y cũng chỉ là vô tình, huống hồ hai người cũng không thân thiết đến mức độ giao bảo vật cho hắn.
Tư Hàn liếc liếc một cái rồi nằm xuống, cũng không nhìn Lục Mạch nữa.
"Ngươi không tin ta?"
"Lão tử xui từ nhỏ, không tin có miếng bánh từ trên trời rơi xuống ngay miệng mình!"
Hắn bĩu môi một cái rồi nhắm mắt lại. Bất giác, lòng bàn tay trở nên mát lạnh, Tư Hàn mở ra thì thấy Lục Mạch nhét một miếng đá nhỏ màu đen bóng loáng vào tay hắn.
Tư Hàn liền mở mắt nhìn y, mày khẽ nhíu lại.
"Kẻ đó đã giết chết cả nhà ta, đánh vỡ nội đan của ta... ta không cam tâm khi nhìn thấy hắn ngang nhiên sống tốt!"
"Ngươi muốn ta trả thù cho ngươi?"
"Chỉ cần ngươi chuyên tâm luyện tập, chỉ trong vòng một năm linh lực sẽ đứng trên thiên hạ."
"Ta không cần!"
Tư Hàn nói một câu rồi đẩy viên đá vào tay Lục Mạch.
"Vì sao?"
"Ta muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng ta không muốn trao đổi với người khác bất kỳ thứ gì. Ta không thích mắc nợ ai!"
Lục Mạch nhìn nhìn Tư Hàn, ánh mắt từ lúc nào đã lạnh xuống vài phần.
"Còn nữa, sau khi đại hồng thủy qua đi thì đường ai nấy đi. Ta cũng sớm phải trở về nhà!"
Tư Hàn nói một câu như vậy khiến cho Lục Mạch cảm thấy ngoài ý muốn nhưng y cũng không nói gì.
***
Trải qua một đêm không mộng mị, Tư Hàn sáng thức dậy thì vươn vai vặn eo mở miệng ngáp lớn một tiếng, khi xoay đầu lại thì không nhìn thấy Lục Mạch đâu cả.
"Lục Mạch!"
Hắn xoay đầu gọi lớn mấy tiếng vẫn không thấy y. Hắn liền ngẩng đầu nhìn trời, vẫn còn mưa không dứt.
"Đi rồi sao? Lão tử vẫn còn chưa có cái gì vào bụng..."
Hắn vừa nói vừa xoa xoa bụng mình, quả nhiên không có Lục Mạch thì hắn phải tự mình kiếm ăn mà thôi. Hắn vừa lồm cồm định đứng dậy bỗng nhiên cảm thấy cộm cộm dưới mông, lần mò một cái liền phát hiện vậy mà lại là viên đá ngày hôm qua, kèm theo phong thư và một quyển sách cũ kỹ.
"Chủ nhân, ngươi đã cứu ta, ân tình này Lục Mạch cả đời này cũng không có cách nào trả nổi. Ta tặng cho ngươi viên linh thạch này cùng với phương pháp tu luyện. Giữ lại bên người ta cũng vô ích, cho nên ta gửi lại cho ngươi. Sau này nếu ngươi cần thì có thể lấy luyện tập. Ta không cần ngươi trả thù cho người thân của mình nữa. Xin đừng cảm thấy khó xử. Đa tạ vì đã chiếu cố ta, hẹn ngày tái ngộ!
Lục Mạch tái bút."
Tư Hàn nhìn nhìn viên đá trơn bóng mà không rõ tư vị gì. Không phải thực sự là miếng bánh thơm khi không rơi trúng đầu hắn chứ? Hắn không biết! Hay Lục Mạch có âm mưu gì hay không?
Hắn nghĩ nghĩ tới lui vẫn không biết rốt cuộc Lục Mạch này có ý tốt thực sự hay không nữa? Nhưng ngẫm lại bản thân mình cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, thậm chí linh lực vô cùng yếu kém, Lục Mạch muốn hại hắn để làm cái gì chứ? Hay muốn dùng hắn để phá Thiên Hoa sơn?
Nhưng mà Lục Mạch cũng đâu có biết hắn là người của Thiên Hoa sơn? Còn nữa, nếu muốn phá Thiên Hoa sơn cũng phải tìm bọn có linh lực cao hơn hắn. Ví như Lục Niên, Lý Khởi Phong hay những đệ tử khác. Bọn họ tu vi cao hơn hắn rất nhiều, vì cái gì lại dùng một kẻ bị Thiên Hoa sơn bỏ rơi như hắn?
Tư Hàn ngẩn người một lúc rồi lại cầm linh thạch lên nhìn nhìn. Bất giác cảm thấy cả người thư thái hẳn ra, một luồng tiên khí xâm nhập vào cơ thể làm xoa dịu tứ chi của hắn. Đầu óc cũng vô cùng khoan khoái.
Tư Hàn liền thích thú nhìn nhìn.
"Không tu luyện thì cũng có thể để trong ngực làm mát người. Tốt quá!"
Miệng nói không luyện, nhưng trong lòng Tư Hàn sớm đã có trù bị, trở về Thiên Hoa sơn rảnh rỗi sẽ lấy quyển sách ra nghiên cứu thật kỹ. Dựa vào trí thông minh của mình, hắn không tin thứ này có thể hại được hắn. Từ từ tu luyện chắc cũng không phải điều gì quá tệ hại đi?
Sau khi cẩn thận cất linh thạch vào trong áo, hắn nhìn trời một chút cuối cùng quyết định đến Vạn Trùng Sơn một chuyến. Dù gì vẫn phải tìm rồng ngủ gật, nếu vẫn không nhìn thấy y thì hắn sẽ trở về Thiên Hoa sơn.
Lúc Tư Hàn vừa rời khỏi hẻm núi, sau lưng xuất hiện một hắc y nhân đeo mặt nạ nhìn theo. Bất giác từ phía sau lưng y xuất hiện thêm một người nữa.
"Chủ nhân, Chu Tước đã chạy thoát rồi!"
"Cái gì?"
"Khi chủ nhân rời khỏi mấy ngày, hắn bỗng dưng mạnh hẳn, sau đó đánh người của ta rồi chạy mất!"
Hắc y nhân đảo tròng mắt một cái nhìn về bầu trời mây đen cuồn cuộn trước mặt.
"Hắn dù gì cũng là thái tử thiên giới, hiện tại nhận được sức mạnh kiếp trước của Chu Tước... đương nhiên các người không thể là đối thủ của hắn! Vậy cũng tốt, linh châu kia đã khảm vào người hắn, chỉ cần Vũ Triệt nhớ lại chuyện của kiếp trước, không sợ Chu Tước không hồi sinh. Còn Hỏa phụng hoàng, hắn đã có Đoạn trường thạch trong tay, một khi tu luyện thì liệt hỏa trong người cũng sẽ được đánh thức. Khi đó chúng sinh đại loạn. Hoàng Thiên Ngạo đại thống lĩnh của Long tộc kia cũng không thể cứu được bọn chúng nữa. Thế gian này chìm vào trong biển lửa. Ta sẽ trả được món hận năm xưa cho Cố Kiệt Nhân. Chủ nhân năm ấy chết thảm như vậy, ta nhất định khiến bọn người khốn kiếp kia phải bồi táng cùng ngài. Ha ha ha."
Hắc y nhân cười lớn một cái rồi phi thân biến mất.
***
Tư Hàn sau khi rời khỏi hẻm núi, bay đi khắp nơi hỏi người này người kia nhưng vẫn chưa ra được hướng về Vạn Trùng Sơn.
Hắn chán nản liền ghé xuống một quán rượu trong thành gọi thức ăn, sau đó lấy trong áo ra một túi ngân lượng nhỏ. Thứ này do trước khi rời khỏi Thiên Hoa sơn hắn đã trộm một miếng ngọc đeo trên người Lý Khởi Phong mang bán. Hiện tại cũng có thể cho hắn nhiều ngày ăn uống không lo không nghĩ.
"Tiểu nhị, cho ta một bình rượu và một đĩa thịt bò xào!"
"Có ngay khách quan!"
Quán rượu những ngày mưa nên khá vắng vẻ. Nhưng người ghé vào không phải dạng tốt lành gì. Đều là bọn yêu quái hoặc phường thảo khấu trộm đạo. Trên bàn lăm le giáo mác, ăn uống nhồm nhoàm, mặt mày bặm trợn.
"Nghe nói mấy ngày trước có người thấy Thanh long giáng thế."
Tư Hàn nghe đến hai từ 'Thanh long' thì lập tức dựng thẳng tai lắng nghe.
"Ở đâu?"
"Núi Thúc Lĩnh!"
"Không phải Vạn Trùng Sơn hay sao?"
"Có vẻ như kẻ trộm không còn ở Vạn Trùng Sơn nữa đi?"
"Mưa không biết khi nào mới ngừng. Những nơi khác đại hồng thủy