Lúc nãy người đến báo cho Thiên Hoa sơn biết thiên hậu và công chúa đến chỉ là cận vệ của bọn họ mà thôi. Hiện tại, Minh Kính Hà và Vũ Yên Chi vẫn còn thủng thẳng bay trên chín tầng mây.
Minh Kính Hà nhiều năm nay vẫn không hề thay đổi, nhìn nàng tựa như chỉ vừa mới ngoài ba mươi, vô cùng xinh đẹp trong bộ trường bào màu vàng rực rỡ. Cổ áo tựa như hai cánh hoa lồng vào nhau nâng đỡ chiếc cổ cao cao trắng ngần. Tóc vấn cao, đỉnh đầu đội mũ ngọc lấp lánh. Đai lưng bạch sắc óng ánh ngân quang do thiên tằm ngàn năm dệt thành. Giày thêu rồng phượng. Nhìn nàng có bao nhiêu tôn quý.
Còn công chúa Vũ Yên Chi đi bên cạnh Minh Kính Hà, năm nay vừa tròn mười bốn tuổi. Mắt phượng mày ngài, da trắng nõn gò má hồng hồng, mũi cao thẳng, môi đỏ như son, gương mặt thập phần thanh tú tựa như đóa mẫu đơn rực rỡ. Nàng vận một bộ xiêm y hồng nhạt, thắt lưng đỏ rực ôm trọn bờ eo thon. Mái tóc dài ngang hông, yểu điệu thướt tha. Trên đầu một búi tóc cùng với chiếc lông công mềm mại càng làm nàng xinh đẹp yêu mị khác thường.
Nhìn thấy tiểu nhi nữ vẻ mặt buồn bực không vui, Minh Kính Hà không khỏi nhíu mày.
"Ngươi lại làm sao?"
"Mẫu hậu, nơi này... quá xa xôi hẻo lánh, còn lạnh lẽo như vậy..."
Giọng nói Vũ Yên Chi trong vắt thanh tao tựa tiếng chim hót. Nàng rũ mắt nhìn về cánh rừng bên dưới chân mình mà không rõ tư vị gì.
Vũ Yên Chi nói đến đây thì Minh Kính Hà đã hiểu. Nhi nữ nàng năm nay dù gì cũng chỉ mới mười bốn tuổi. Trong thiên hạ, nữ nhân mười ba tuổi đã gả đi, nhưng mà nàng từ nhỏ đến lớn đều được sủng ái yêu chiều, cũng chưa từng bao giờ chịu thiệt thòi. Chính vì vậy, hôn sự này đối với nàng có chút gánh nặng. Bản thân Minh Kính Hà cũng không muốn gả Yên Chi đi. Nàng đau sủng nhi nữ này như vậy, nhìn nàng ta bị gả về chốn u tịch thế này cũng có chút không đành lòng.
Bất quá, lần này đến đây cũng mong sẽ có cơ hội thoái thác. Hoàng Thiên Ngạo dù là một đại nhân vật không dễ chọc tới. Bất quá, y nhiều năm nay chỉ ở Thiên Hoa sơn, hiếm khi qua lại cùng với thế giới bên ngoài, cho nên gả nhi nữ về đây chẳng khác nào chính là trói chân nàng, an phận cả đời ở vùng núi non hẻo lánh này. Còn đâu là tiền đồ của công chúa điện hạ nữa chứ?
Nhớ lại năm đó khi nàng vừa chào đời, Ngâm Tuyết đã đến hạ lệnh đón người đi, thật không để cho thiên giới một chút mặt mũi. Khi đó Vũ Bình Nguyên trong tay cũng đã có một sức mạnh nhất định nên mới hạ lệnh tiễn khách. Hiện tại năm sau đã đến lúc phải gả người, không có cách từ chối nữa. Cho nên dù gì vẫn phải đến đây một chuyến.
Huống chi trận đại hồng thủy vừa rồi đã chứng minh một chuyện, Hoàng Thiên Ngạo dù mai danh ẩn tích, nhưng một khi chọc giận y thì trời long đất lở.
Hôm nay mang Vũ Yên Chi đến, nếu sau khi gặp mặt Hoàng Thiên Ngạo mà nàng vẫn một mực chối từ, thì Minh Kính Hà nhất định sẽ tận lực tìm cách hủy hôn. Còn như thế nào thì tạm thời vẫn chưa nghĩ đến. Nhưng mà dù gì đi chăng nữa, đường đường là trưởng công chúa của thiên giới, nhi nữ của thiên đế thiên hậu mà lại bị người khác xem thường như vậy, Minh Kính Hà tuyệt nhiên không thể dễ dàng thuận theo ý của y.
"Yên Chi!"
Minh Kính Hà vừa nói vừa khẽ vuốt ve mái tóc dài mềm mại như tảo biển của nhi nữ.
"Mẫu hậu sẽ không để ngươi thiệt thòi."
Vũ Yên Chi hơi bĩu môi một cái.
"Thanh long... hắn già như vậy, con không muốn gả cho hắn, không muốn một chút nào."
"Ừ."
Minh Kính Hà nhìn con gái rồi nhìn xuống Thiên Hoa sơn đã ở ngay trước mắt mà không khỏi thở dài. Hoàng Thiên Ngạo, người này nàng chưa từng gặp mặt, nhưng tiếng tăm của y trong thiên hạ không ai không biết đến. Trận đại hồng thủy vừa rồi vô cùng đáng sợ khiến Minh Kính Hà nghĩ đến không khỏi e ngại vài phần. Nhưng nàng là thiên hậu của tam giới, hẳn Hoàng Thiên Ngạo cũng sẽ kính nể vài phần đi?
"Nương nương, đã đến nơi rồi!"
Đoàn tùy tùng theo hầu có đến trăm người, ai nấy đều giáp phục hoàng kim sáng loáng, thể hiện sự uy nghi của bậc tối cao thiên giới.
Từ trên cao, Vũ Yên Chi nhìn xuống thành trì tráng lệ bên dưới mà không khỏi ngỡ ngàng một chút. Lúc nãy, trước khi đến đây đều là rừng xanh một màu thăm thẳm, nhà cửa thưa thớt, hiện tại giữa đỉnh núi cao lại dựng lên một tòa cung điện nguy nga như vậy, làm nàng có chút hài lòng. Dù không đến đây làm cô dâu nhà đại thống lĩnh, nhưng mà nơi mình từ chối không tệ, khiến nàng cảm thấy trong lòng vui vẻ. Miệng hơi mỉm cười một cái.
Khi bọn họ vừa đến nơi, hàng trăm đệ tử cùng với khách nhân của Thiên Hoa sơn cũng tiến ra đón người. Bọn họ đứng thành hàng chấp tay thành quyền cúi đầu.
"Khấu kiến thiên hậu nương nương, khấu kiến công chúa điện hạ."
Minh Kính Hà nắm tay Vũ Yên Chi chậm rãi tiến bước, vừa đi vừa cong môi lên cười.
"Các vị, không cần đa lễ!"
Bước đi và lời nói hoàn toàn có uy phong của người đứng đầu tam giới.
Bạch Nghiên tiến về phía Minh Kính Hà.
"Không biết thiên hậu giá lâm, nên có chút chậm trễ đón tiếp. Mong người và công chúa thứ lỗi!"
"Ngài là..."
"Ta là nhị thống lĩnh Thiên Hoa sơn Bạch Nghiên."
"Hóa ra là nhị thống lĩnh."
Minh Kính Hà khẽ đưa mắt tìm kiếm một cái.
"Đại thống lĩnh... ngài ấy..."
"Đại thống lĩnh hôm nay đường xa vừa trở về nên đang nghỉ ngơi trong phòng. Ta đã thu xếp cho người báo lại, lát nữa đại thống lĩnh sẽ đến sau. Còn hiện tại xin mời thiên hậu và công chúa điện hạ vào đại điện. Bên trong có sắp xếp ca vũ và chút thức uống để thiên hậu cùng công chúa tẩy trần."
Minh Kính Hà hơi bực mình, Hoàng Thiên Ngạo như vậy mà lại không ra đón tiếp nàng, quả nhiên là kiêu ngạo. Bất quá nàng chỉ mím môi cười một cái.
"Vậy, làm phiền các vị!"
"Thiên hậu, công chúa. Mời!"
Bạch Nghiên vừa nói vừa cúi người, vươn một tay về phía trước bộ dạng để Minh Kính Hà bước vào đại điện.
"Được."
Minh Kính Hà mỉm cười rồi từ từ bước lên bậc tam cấp vào chính điện.
Ai nấy nhìn thấy dung mạo của của Minh Kính Hà và Vũ Yên Chi đều không khỏi nhìn lâu thêm một chút. Quả nhiên là vô cùng xinh đẹp.
"Phong Chi!"
Ngụy Trình đứng bên cạnh nhìn thấy Kiếm Phong Chi thất thần nhìn công chúa mà không khỏi nhíu mày, lập tức đá vào bắp chân hắn một cái khiến hắn ngã nhào về phía trước. Thật may mọi người đã đi vào bên trong nên không nhìn thấy bộ dạng mất mặt này của hắn.
"Sư đệ, khi không đá ta nha?"
Hắn khó hiểu trợn mắt nhíu mày nhìn Ngụy Trình. Ngay trước chỗ đông người khi dễ hắn, rõ ràng là vô cùng đáng ghét. Hôm nay không nói rõ thì không yên với hắn đâu. Dù gì ở đây hắn cũng là đại sư huynh.
"Đồ ngu!"
"Cái... cái gì?"
Nghe Ngụy Trình lầm rầm trong miệng như vậy hắn thật tức chết. Khi không mắng hắn ngu?
"Ngụy Trình, ngươi đừng nghĩ mấy năm nay ta nhịn ngươi thì ngươi liền được nước làm tới!"
"Thì sao?"
Ngụy Trình nhướng mày nhìn hắn. Kiếm Phong Chi thấy khí thế này của y thì có chút chùn bước. Đã nhịn quá nhiều năm ăn sâu vào máu thịt hắn, nên nhất thời muốn đối đầu cùng Ngụy Trình khiến hắn có chút không quen. Bực tức lúc nãy cũng nhanh chóng bay mất. Ngụy Trình thấy hắn chùng xuống thì y liền tiến lên một bước.
"Đó dù gì sau này cũng là sư mẫu của ngươi, ngươi dám ở trước chỗ đông người nhìn nàng chằm chằm như vậy?"
Nhắc đến công chúa, Kiếm Phong Chi lại vô thức mơ mơ màng màng.
"Nhưng nàng... nàng quả nhiên xinh đẹp... ta thật chưa từng nhìn thấy nữ nhân nào đẹp hơn nàng."
"Bởi vậy mới nói ngươi ngu."
"Ngươi..."
Kiếm Phong Chi chưa kịp dứt lời thì Ngụy Trình đã nhanh chóng tiến vào đại điện, làm hắn tức muốn dậm chân.
"Lục sư đệ, hôm nào đại sư huynh nhất định dạy dỗ ngươi. Hừ!"
***
Hoàng Thiên Ngạo đến đại điện thì cũng là nửa canh giờ sau. Đại điện lúc này vô cùng đông đúc, vừa có người của các môn phái vừa có đệ tử của Thiên Hoa sơn.
Thiên hậu Minh Kính Hà cùng với công chúa Vũ Yên Chi đang ngồi trên ghế lớn ở vị trí đầu hàng tính từ bậc tam cấp lên long ngai. Kỳ Thịnh cùng với Bạch Nghiên ngồi ở phía đối diện hai mẫu tử bọn họ. Còn những người khác đều đang đứng.
Nếu tính theo địa vị thì ở đây thiên hậu Minh Kính Hà là lớn nhất. Nhưng mà đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo xuất hiện ở đâu, cho dù là thiên đế thì y vẫn là người ngồi ở ghế cao nhất. Đó là luật bất thành văn từ rất nhiều năm nay. Nhưng Minh Kính Hà không biết đến chuyện này, cho nên khi vừa tiến vào nhìn thấy long ngai thì định bước lên, nhưng đã bị Kỳ Thịnh chặn lại và chỉ chỗ mình đang ngồi. Lúc đó nàng có chút nghiến răng nhưng mà nơi này là chỗ của Long tộc. Nàng nhịn!
Giữa chính điện lót một chiếc thảm nhung màu đỏ rực chạy dọc ra ngoài cửa. Hoàng Thiên Ngạo lúc này cao lớn uy vũ từ bên ngoài tiến vào, đi sau lưng y chính là Ngâm Tuyết.
"Đại thống lĩnh!"
Mọi người nhìn thấy y bước vào lập tức chấp tay thành quyền cúi đầu chào y. Minh Kính Hà cùng công chúa Vũ Yên Chi cũng đã đứng dậy. Minh Kính Hà chưa từng nhìn thấy mặt Hoàng Thiên Ngạo, hôm nay diện kiến quả nhiên khí thế bức người, tựa như băng sơn đang di chuyển, mặt không chút cảm xúc.
Khi Hoàng Thiên Ngạo đi ngang thì Minh Kính Hà tiến đến một bước.
"Đại thống lĩnh vẫn khỏe chứ? Ta hôm nay cùng với nhi nữ đến đây, trước để vấn an đại thống lĩnh, sau chính là bàn lại chuyện hôn ước năm xưa."
Minh Kính Hà ngay từ đầu đã nói thẳng. Dù Hoàng Thiên Ngạo khí thế nhưng nàng là bậc bề trên, hiển nhiên ăn nói có chút không dè chừng. Nàng vừa dứt lời liền khẽ nghiêng đầu một cái, Vũ Yên Chi đang đứng phía sau liền tiến lên phía trước một bước.
Lúc Hoàng Thiên Ngạo bước vào, Vũ Yên Chi đã nhìn y đến ngẩn người. Nàng từng nghe rất nhiều lời đồn đãi về người sẽ thành chồng của mình, tài ba kiêu ngạo, lãnh khốc tàn nhẫn.
Trước đây nàng từng nghe nói hôn sự này đã được định từ trước khi mình sinh ra, cho nên trong lòng Yên Chi có phần uất ức. Nàng là thiên chi kiêu tử, còn là trưởng công chúa của thiên giới. Đức hạnh tài sắc, địa vị đều vượt bậc thiên hạ, vì cái gì phải gả cho Long tộc ở phương Đông lạnh lẽo đến thế này, còn là một đại thống lĩnh gần ngàn tuổi. Nàng thật sự không cam tâm.
Bất quá khi đến đây, nhìn thấy sự hoành tráng của Thiên Hoa sơn, môn đồ hàng ngàn người, quy củ nề nếp, ít nhiều nàng cũng có chút thiện cảm. Nhưng mà đến đây đã hơn nửa canh giờ, chủ nhân của Thiên Hoa sơn cũng chưa xuất hiện, quả nhiên chính là kiêu căng ngạo mạn.
Lúc nãy nàng đã có chút không vui. Chuyến đi lần này cũng không phải do nàng muốn, là do thiên đế và thiên hậu sắp đặt. Trận đại hồng thủy long trời lở đất vừa rồi, khiến đại ca Vũ Triệt của nàng cũng phải đích thân đến cầu thượng thần Huyền Vũ.
Hùng mạnh và uy phong như đại thống lĩnh Long tộc khiến thiên giới không thể một sớm một chiều tùy tiện hủy bỏ hôn sự này. Chính vì đại cuộc nên Yên Chi mới nhịn xuống ủy khuất trong lòng mà đến đây một chuyến.
Nhưng mà hiện tại nhìn thấy dung mạo cùng khí thế của Hoàng Thiên Ngạo, bất giác trái tim trong lồng ngực của Vũ Yên Chi không khỏi lệch vài nhịp. Nàng nhìn y không chớp mắt cho đến khi y dừng lại trước mặt bọn họ.
Lúc này nghe Minh Kính Hà gọi, Vũ Yên Chi liền tiến lên phía trước, hai bàn tay búp măng nõn nà nắm hờ vào nhau đặt bên eo, chân hơi khụy xuống, vừa mỉm cười thẹn thùng vừa rũ mắt.