Hai ngày sau Hoàng Thiên Ngạo vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy. Thỉnh thoảng, Tư Hàn chỉ nghe thấy tiếng rên trầm thấp bên cạnh làm hắn càng cảm thấy lòng mình náo loạn hơn.
"Lão đầu, sư phụ ta vì sao còn chưa có tỉnh chứ?"
Hắn ngồi một bên níu níu kéo kéo áo Nhiếp Viễn, Ngâm Tuyết cùng Lục Niên ngồi trên bàn vẫn yên lặng nhìn mấy người bọn họ.
Nhiếp Viễn không trả lời chỉ nhíu mày thành hàng.
"Mang đại thống lĩnh vào bồn thảo dược đi!"
Dứt lời, Ngâm Tuyết và Lục Niên đến cùng nhau chuyển Hoàng Thiên Ngạo ngồi vào thùng dược lớn đang nghi ngút khói.
Nhiếp Viễn nhìn nhìn Ngâm Tuyết.
"Hai người ra ngoài đi. Ở đây có ta và tiểu Thất đã đủ rồi!"
Ngâm Tuyết liền liếc Nhiếp Viễn, hắn nghi ngờ y đang âm thầm trù tính điều gì đó. Hắn biết Tư Hàn tính tình còn ngây thơ, chỉ sợ bị người ta tính kế trên người mình lại không biết.
"Tiểu Thất nội lực ở đây yếu nhất, nó có thể giúp được gì hay sao? Huống chi mấy ngày qua nó cũng đã dùng rất nhiều sức rồi!"
"Ta là đại phu hay là ngươi?"
Nhiếp Viễn quét ngang mặt Ngâm Tuyết hỏi một câu làm Ngâm Tuyết nhất thời không thể lên tiếng.
"Còn không mau ra ngoài?"
Ngâm Tuyết vẫn đứng chôn chân ở đó nhìn Tư Hàn. Tư Hàn chỉ rũ mắt nhìn Hoàng Thiên Ngạo, một cái liếc cũng không dành cho Ngâm Tuyết. Hắn liền cảm thấy có gì đó không ổn. Suốt hai ngày nay Tư Hàn đều tận lực tránh hắn, cũng không thân thiết bám lấy hắn giống như trước đây nữa. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
"Tiểu Thất!"
Ngâm Tuyết gọi một tiếng. Tư Hàn không ngẩng đầu lên, trong miệng chỉ phát ra âm thanh khàn khàn.
"...Dạ?"
"Ngươi... không sao chứ? Nếu mệt thì hãy ra ngoài đi."
"Con không sao!"
Tư Hàn trả lời nhưng cũng không nhìn thẳng Ngâm Tuyết. Trong tròng mắt có chút đỏ. Hắn mấy ngày qua vẫn chưa thể thông suốt việc mình bị xem là thuốc của Hoàng Thiên Ngạo. Cho nên nhất thời không có cách đối mặt thẳng thắn với Ngâm Tuyết.
Hắn không biết rốt cuộc nghĩa phụ có thực sự xem mình là con hay không, hay chẳng qua chỉ là công cụ để phục vụ cho đại thống lĩnh mà thôi. Hắn chỉ mới mười sáu tuổi, tình cảm còn hết sức non nớt, ngay cả lý trí cũng không giúp hắn kiềm hãm được trái tim đang chịu tổn thương của mình.
"Con... người ra ngoài đi. Con ở trong này giúp sư phụ!"
Ngâm Tuyết khẽ nhíu mày, đứa trẻ này rõ ràng đã có chuyện gì đó, hắn đành kiềm xuống tiếng thở dài rồi cùng với Lục Niên đi ra ngoài. Đợi sau ngày hôm nay hắn nhất định nói chuyện với đứa trẻ đó một chút.
Khi Ngâm Tuyết vừa quay lưng đi, Tư Hàn liền ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng cao lớn của Ngâm Tuyết. Nhớ đến người đó từng cõng mình một thân đầy rẫy vết thương đi trong tuyết lạnh. Nhớ đến mình từng gọi y hai tiếng nghĩa phụ. Bất giác lòng cảm thấy đau ê ẩm, mũi xộc lên chút chua xót, thậm chí nước mắt cũng muốn tràn ra ngoài. Hắn liền vươn tay lên xoa xoa mắt.
Cánh cửa vừa mở ra hơi lạnh liền ùa về khiến cho Nhiếp Viễn không khỏi nhìn ra ngoài. Trước đây Hoàng Thiên Ngạo tâm tình không tốt thì Thiên Hoa sơn đều có tuyết rơi, y cũng ở trong phòng nhiều ngày không ra ngoài, cho nên mấy người ở đây sớm cũng đã quen.
Lần này, y chìm vào hôn mê chỉ có bốn người biết, còn lại đều giấu kín. Bởi lẽ nếu truyền tin tức ra ngoài thiên hạ lập tức đại loạn. Ma giới sẽ nhân thời cơ này đánh đến. Bởi hiện tại ai nấy đều sợ uy danh của Hoàng Thiên Ngạo, không dám manh động tránh đối đầu cùng đại thống lĩnh Long tộc. Nhưng mà hiện tại y đã chìm vào giấc ngủ say, chỉ sợ bọn người kia nghe được nhất định tận dụng thời cơ làm chuyện xấu.
"Tiểu Thất, ngươi đã sẵn sàng chưa?"
Tư Hàn nhìn Hoàng Thiên Ngạo gục trong bồn dược thì nâng tay vuốt ve mái tóc y một cái, ánh mắt có chút rũ xuống.
"Lão đầu... nếu như ta thật sự trở thành Hỏa phụng hoàng gây hại cho sư phụ và Thiên Hoa sơn... thì nhân lúc ta chưa hoàn toàn biến hóa lão hãy giết ta, sau đó mang xương cốt của ta trở về nhà phụ thân ở Vạn Trùng Sơn, có được không?"
Đối với Tư Hàn mà nói sau khi biết được sự thật kia thì Thiên Hoa sơn liền trở nên xa lạ, cũng không còn là nhà của hắn nữa. Hứa thợ săn, phụ thân của hắn mới chính là người từ đầu đến cuối đều xem hắn là nhi tử ruột thịt. Dù hắn có là yêu quái, dù hắn có là Hỏa phụng hoàng hay bất kỳ bộ dạng nào thì người đó cũng chưa bao giờ chê hắn. Cho nên, nếu hắn chết thì muốn mình được lần nữa trở về nhà, bên cạnh Hứa thợ săn và nãi nãi.
Nhiếp Viễn nhìn hắn khẽ mím môi một cái. Đứa trẻ này tính tình tốt như vậy y thật sự không nỡ, nhưng mà vì đại cuộc, y không thể không đưa ra chủ ý.
Trước đây, Hoàng Thiên Ngạo từng nói rằng y không được tự ý can thiệp vào chuyện của mình, nếu không nhất định sẽ không tha. Chỉ là Nhiếp Viễn cũng không còn lựa chọn khác. Nếu như buộc phải có người đứng mũi chịu sào, vậy thì y tình nguyện. Thế gian này y cũng đã sống đủ rồi, nhân sinh đều đã từng trải qua.
"Tiểu Thất... ta sẽ không để ngươi chết..."
Tư Hàn bắt đầu cởi y phục rồi ngồi vào bồn thuốc đối diện cùng với Hoàng Thiên Ngạo. Thân thể lở loét của hắn vừa gặp chất thuốc liền đau rát đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn tình nguyện vì người mình yêu mà làm tất cả. Hắn từ lúc sinh ra chính là người dám yêu dám hận, hiện tại vì người này hắn có thể hy sinh tất cả. Chỉ cần y khỏe mạnh trở lại mở mắt ra nhìn mình là hắn đã mãn nguyện rồi.
Tư Hàn giương đôi mắt mờ mịt nhìn Hoàng Thiên Ngạo. Y hôn mê nhưng gương mặt thâm trầm tựa như đang ngủ say, vảy rồng đã bao kín đến cánh tay y. Có vài nơi bong tróc để lại những vết thương sâu hoắm. Hắn chạm tay vào thân thể y nhìn thấy vết thương trên người y mà chảy nước mắt.
"Sư phụ, ta trên đời này chỉ yêu duy nhất một mình sư phụ, cũng chưa từng hối hận về những chuyện đã làm. Yêu sư phụ, được ở bên cạnh người chính là hạnh phúc nhất đời ta. Cho nên sư phụ cũng như vậy, chỉ mong người đối với ta là thật lòng, còn tất cả những chuyện khác ta nguyện vì người mà làm tất cả."
Tư Hàn vuốt ve gương mặt Hoàng Thiên Ngạo một cái, tiến môi đến hôn lên má y rồi rời ra.
Sau đó bắt đầu vận lực truyền khí cho Hoàng Thiên Ngạo. Nhiếp Viễn ngồi một bên không ngừng châm cứu, thả dược vào bồn.
Một hồi lâu bắt đầu cảm thấy bồn dược càng lúc càng nóng. Tư Hàn tuân theo lời chỉ dẫn của Nhiếp Viễn mấy ngày trước, lợi dụng hàn khí mãnh liệt của Hoàng Thiên Ngạo tập hợp thành một luồng khí hấp thu vào cơ thể.
Lúc này Tư Hàn cảm thấy đan điền vô cùng nóng, hắn nhắm mắt nhíu mày thành hàng, mồ hôi tuôn dọc hai bên thái dương, bên dưới bụng đã căng trướng đến khó chịu.
Ngâm Tuyết cùng Lục Niên đang ngồi bên ngoài. Hiện tại trời đã tối mịt nhưng đệ tử Thiên Hoa sơn vẫn thay nhau xúc hết tuyết trên sân đi, bởi vì nếu không dọn, chỉ sau một đêm tuyết sẽ phủ lắp toàn bộ Thiên Hoa sơn. Lúc này tuyết đã vượt ra khỏi lãnh thổ Thiên Hoa sơn sang mười sáu dặm cận kề. Hiện tại nơi nơi đều là những mảng tuyết dày đặc.
"Rầm!!!!!!!'
Bất giác một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, từ trong phòng Hoàng Thiên Ngạo một luồng hỏa khí mãnh liệt phụt ra làm chấn động toàn bộ Thiên Hoa sơn. Nhà cửa đất đá đều trải qua một trận chấn động mạnh, rung lắc dữ dội.
"Có chuyện gì vậy?"
Dư chấn qua đi mọi người chưa kịp trấn tỉnh thì nhiệt hỏa có sức nóng khủng khiếp bùng ra, như muốn thiêu đốt tất cả.
"Không xong rồi!"
Ngâm Tuyết lập tức lấy ra lưới tằm bao bọc lấy cơ thể rồi chạy vào trong phòng Hoàng Thiên Ngạo. Bên ngoài Lục Niên cùng những người khác vận công tạo ra một phong ấn bảo vệ mình. Nhưng phong ấn như muốn vỡ tan. Trước mắt họ tuyết dưới đất tan ra thành nước rồi bốc hơi đâu mất. Cây cối bắt đầu phát cháy.
Bạch Nghiên cùng Kỳ Thịnh đang ở trong phòng cấm túc cảm thấy hỏa khí hừng hực khắp nơi, liền một trận kinh hoảng phóng ra ngoài.
"Có chuyện gì vậy?"
Cỏ cây nhà cửa Thiên Hoa sơn bắt đầu bốc cháy.
"Dập lửa đi!"
Bọn họ hét lên lập tức hóa rồng bay lượn khắp nơi phun nước dập lửa. Các đệ tử có xuất thân từ Long tộc đều hiện thân rồng cùng Bạch Nghiên và Kỳ Thịnh dập lửa.
Những đệ tử khác thì tập hợp thành trận lớn vận công mở ra phong ấn bảo vệ những nơi chưa bị lửa tấn công tới.
"Là thiên hỏa, nước thường không thể dập được đâu!"
Một đệ tử kinh hãi hét lên. Bất giác từ phòng Hoàng Thiên Ngạo phát ra âm thanh thảm thiết, giống như tiếng kêu đau đớn của một sinh vật đang bị xé da rút thịt nào đó.
"Roak. Roak..."
Nóc phòng Hoàng Thiên Ngạo bỗng dưng bị lật tung, phụng hoàng lửa hướng thẳng bầu trời bay lên. Vừa bay vừa gào thét.
"Roak... Roak... Roak."
Lửa đỏ hừng hực bao quanh nó, cả một góc trời trong đêm bừng sáng.
"Con gì vậy?"
"Phụng hoàng, là phụng hoàng..."
"Không phải, đó là... đó là Hỏa phụng hoàng!"
Bên dưới bắt đầu nghe tiếng gào thét vang dội.
"Quỷ dữ đã tái sinh. Quỷ dữ đã tái sinh rồi!!!!!!!!"
Hỏa phụng hoàng đảo cánh, từ trên cao bay sà xuống đất. Những cánh rừng nó bay ngang lập tức như bị kích nổ. Từng trận nổ lớn vang trời, kèm theo là lửa đỏ bùng lên cháy hừng hực, sức nóng càng lúc càng lan xa.
"Nhị sư huynh, đệ đi tìm đại sư huynh đi. Không xong rồi, Hỏa phụng hoàng đã tái sinh, nó đang thiêu cháy tất cả!"
Kỳ Thịnh biến thành người phóng xuống phi thân về hướng phòng Hoàng Thiên Ngạo.
Bạch Nghiên bất giác nhìn về hướng những cánh rừng đang cháy rụi dưới kia, đảo mắt nhìn Thiên Hoa sơn đang chìm trong biển lửa. Tiếng hét thất thanh của dân thường đâu đấy dưới chân Thiên Hoa sơn vọng lên.
Bạch Nghiên nghiến răng một cái liền cuộn mình đuổi theo Hỏa phụng hoàng. Hắn biết đối đầu với Hỏa phụng hoàng thì chín phần là chết. Nhưng vừa rồi Bạch Nghiên biết nó chỉ vừa mới tái sinh, nên có thể chưa biết điều khiển chân hỏa. Hiện tại là lúc thích hợp để đánh đó nhất. Hắn dù gì cũng là nhị thống lĩnh của Long tộc, có những chuyện dù biết lành ít dữ nhiều nhưng không thể không đối đầu.
"Sư phụ!"
Bên dưới nhao nhao, họ nhìn thấy Bạch Nghiên bay đi thì một số cũng phóng theo. Bình thường bọn chúng có thể là kẻ hèn nhát, nhưng mà đối diện với tồn vong của chúng sinh, bọn họ là người tu tiên không thể không hy sinh.
"Roak. Roak. Roak."
Hỏa phụng hoàng bay rất nhanh, liên tục đảo cánh lượn vòng. Đôi mắt đỏ rực lửa, sải cánh dài hơn bốn trượng liên tục phóng lửa thiêu đốt khắp nơi. Nó vươn cổ gào thét, thân thể đỏ rực một màu máu, móng vuốt vàng kim rực rỡ lấp lánh trong đêm. Lông toàn thân giống như những chiếc khiên hộ giáp sắc bén đang xé thịt chui ra. Đau đớn làm cho nó kêu thảm thiết, bay lượn phóng lửa khắp nơi.
Bất giác, Bạch Nghiên xé gió từ trên trời lao xuống phun ra một trận nước xoáy mạnh về hướng Hỏa phụng hoàng. Nó nghiêng đầu thoát được. Bạch Nghiên quất đuôi một cái cuồng phong đánh về hướng nó.
Tứ phía, đệ tử của Bạch Nghiên cũng đuổi theo, liên tục phát ra từng tầng kiếm khí sắc bén chém về hướng Hỏa phụng hoàng. Kiếm khí va vào lớp lông hộ giáp liền bị phản ngược, đám đệ tử lập tức tản mát ra xa tránh kiếm khí.
"ROAK... ROAK..."
Hỏa phụng hoàng bay lượn vòng vòng. Lớp lông hộ giáp vẫn chưa mọc ra đầy đủ, những nơi khiếm khuyết liền bị trúng kiếm khí chảy ra máu tươi. Mùi máu xộc lên trong không khí.
Bỗng dưng, Hỏa phụng hoàng bị vây đánh dường như đã nổi điên, nó trụ lại trong không gian, xoay người đối diện cùng đệ tử Thiên Hoa sơn, đôi mắt rực lửa.
"...Roak..."
Thân thể Hỏa phụng hoàng chấn động, từ nơi vết thương, lớp lông hộ giáp bỗng thu lại, cơ thể Hỏa phụng hoàng liền thu nhỏ.
"Hứa