"Ma tôn, ngài không sao chứ? Có cần nô tì gọi người đến hay không?"
Người hầu hỏi một câu, Tư Hàn liền giương cánh tay lên phất phất.
"Không cần, các người ra ngoài đi."
"Dạ ma tôn!"
Tì nữ vừa rời khỏi, Tư Hàn liền buông sợi dây xuống rồi bước vào mục dũng bắt đầu tắm rửa. Hắn chậm rãi ngửa đầu tựa vào thành bồn nhắm nghiền mắt tịnh tâm.
Thứ trên cổ không biết là thứ gì, càng không biết từ đâu mà có. Tư Hàn mở mắt ra cầm thứ đó lên giơ trước mặt nhìn lần nữa rồi định kéo ra vứt đi, bởi vì cũng không biết liệu đó có phải là bùa chú của kẻ nào hay không? Nếu như nhân lúc hắn bất tỉnh mà đeo vào thì sau này biết đâu sẽ mang đến tai họa không lường trước được.
Nhưng mà khi nắm lại định kéo ra thì bỗng nhiên trái tim trong lồng ngực Tư Hàn mãnh liệt nhói lên, một cảm giác thương tâm ùa đến khiến hắn không kiểm soát được lý trí mình. Bỗng dưng, hắn chảy xuống một giọt nước mắt.
Tư Hàn khó tin chạm tay vào gò má mình sờ sờ. Hắn khóc sao? Vì sao chứ? Là bởi vì vật này sao?
Tư Hàn không nhìn nữa, buông hạt châu xuống cổ mình, nhắm nghiền mắt lại hít sâu một hơi rồi lặn xuống mục dũng. Hắn muốn làn nước mát xoa dịu đi cảm giác thương tâm vào lúc này.
***
Đêm đó, tại sương phòng của Lục Mạch, Bạch Cửu đang ngồi ngẩn ngơ trên trường kỷ hóng mắt ra ngoài. Bên ngoài cửa sổ là một chiếc hồ đầy sen trắng bung cánh nở tung, hương thơm dịu ngọt theo gió bay tán loạn. Ban đêm, ánh đèn ở Huyền môn cung rọi xuống mặt hồ lấp lánh chút ánh bạc.
Mái tóc dài của Bạch Cửu trong gió khẽ bay bay. Hắn bỗng nhiên nhớ đến khoảng thời gian mình ở Ân Sơn đài. Nơi đó cũng có một hồ sen rộng lớn như thế này. Mỗi đêm phiền muộn, hắn đều đến dưới mái đình ngồi thổi tiêu, hóng sen nở rộ trong lòng hồ và nhìn về căn phòng của Ân Sơn Tây Xương. Phải chăng hiện tại y cũng đang vui vẻ bên cạnh người khác?
Bỗng dưng, Bạch Cửu rũ mắt tự giễu mình. Ngày hắn ra đi y đến cả liếc mắt một cái cũng lười cho mình, hiện tại có lẽ y chỉ xem hắn như một kẻ đã vứt đi mà thôi. Bản thân còn ngồi ở đây nhớ nhung đến người đó hay sao chứ? Bạch Cửu cảm thấy mình thật vô cùng ti tiện. Đáng đời hắn bị y chà đạp.
Bạch Cửu liếc mắt nhìn quanh một chút. Huyền môn cung vô cùng rộng lớn, không biết rốt cuộc mình có trốn thoát khỏi nơi này được hay không nữa?
Nếu thuận lợi rời đi, hắn sẽ quay về Hồ tộc đón mẫu thân mình, sau đó hai người sẽ đi thật xa chốn đau thương này. Đến nhân gian cũng được, làm người bình thường trải qua những ngày tháng tự do tự tại. Còn hơn ở lại đây bị cầm tù, hàng ngày còn trải qua tra tấn đau đớn về mặt thể xác.
Còn mẫu thân của hắn hẳn cũng đang sống không dễ dàng gì. Nàng so với bất kỳ thiếp thất nào của phụ thân đều lương thiện hơn. Sống nơi đó chẳng khác nào chính là ngục tù chứ? Còn chưa biết ngày nào mình sẽ bị hại chết.
"Không lạnh sao?"
Bạch Cửu đang thất thần bất ngờ có giọng nói khàn khàn từ phía sau cất lên làm hắn giật mình xoay đầu lại, liền nhìn thấy Lục Mạch.
"Thiên Minh ca ca!"
Hắn giương đôi mắt tròn to sáng long lanh của mình nhìn y. Ánh mắt y bỗng nhiên trầm xuống.
"Khuya rồi ngươi sao còn chưa ngủ?"
Lục Mạch bất giác rũ mắt.
"Ta... ta nhớ nhà!"
Lục Mạch nghe vậy thì khẽ nhướng mày. Là nhớ nhà hay nhớ Ân Sơn Tây Xương chứ? Quá khứ của Bạch Cửu y nắm rất rõ, còn biết hắn đối với Ân Sơn Tây Xương mê luyến vô hạn, thậm chí còn có thể vì y mà dùng bản thân mình mang ra đổi.
"Nhà sao? Nhà ngươi ở đâu?"
Lục Mạch cũng ngồi xuống trường kỷ bên cạnh Bạch Cửu. Hắn không xương nhoài người ra ngoài cửa sổ, mái tóc đen dài như tảo biển mềm mại phủ phục trên chiếc eo mềm.
Bạch Cửu không nhìn Lục Mạch mà nghiêng má áp trên thành cửa, nhìn những cánh sen lật lật ngoài mặt hồ xa xa.
"Nhà của ta ở rất xa. Phụ thân của ta có rất nhiều thê thiếp, trong đó có mẫu thân ta. Y cũng có rất nhiều nhi tử, ta là đứa con thứ chín của y. Bên ngoài mọi người đều nghĩ y rất cưng chiều ta... ta cũng từng tưởng như vậy, nhưng mà thật ra một chút cũng không có."
Hắn vừa nói đến đó bỗng dưng rũ mắt, bờ mi dày cong cong tựa cánh bướm đang vờn hoa che đậy tâm tư đầy thương tổn.
"Y mang ta cho người khác để bảo toàn vị trí của mình ở Hồ tộc... y nhìn thấy ta chết nhưng không cứu, nói cái gì là phải hy sinh vì tộc nhân mình..."
Bạch Cửu vừa nói khóe môi khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười chua chát.
"Ta chưa từng sợ chết... nhưng ta còn mẫu thân của mình. Ta muốn trở về bên cạnh nàng, không thể để nàng ở đó một mình chịu khổ!"
Lục Mạch không nói gì, y hàng ngàn năm nay tính tình lãnh đạm, cũng không thân cận với bất kỳ ai, cho nên nhất thời muốn nói lời ngọt ngào hay an ủi kẻ khác thì không làm được. Bất quá, trong quá khứ y cũng chưa từng cảm thấy đó là điều cần thiết.
Hai người ngồi cạnh nhau một lúc thật lâu cho đến khi cảm thấy xung quanh chỉ còn lại một mảng yên tĩnh thì Lục Mạch lên tiếng.
"Muộn rồi. Ngủ đi!"
Bạch Cửu ngẩng đầu nhìn xung quanh, quả nhiên đêm đã khuya rồi. Hắn đưa mắt liếc về chiếc giường thì khẽ lắc lắc cái đầu nhỏ.
"Thiên Minh ca ca, huynh... huynh có thể cho ta mượn một cái chăn được không?"
Lục Mạch nhướng mày. Trong ánh đèn mờ nhạt nhìn thấy gương mặt anh tuấn lãnh khốc của y, bất giác trái tim trong lồng ngực Bạch Cửu khẽ run lên một cái. Không hiểu sao, nhìn thấy ánh mắt người này có một chút thân thuộc đến khác thường. Dù bọn họ chỉ vừa gặp nhau chưa lâu.
"Ở đây rất lạnh, lên giường ngủ đi!"
Bạch Cửu liền giật mình.
"Nhưng mà..."
Lục Mạch nhìn thấy hắn gò má đỏ ửng tránh đi ánh mắt mình thì bỗng dưng thật muốn đến véo má hắn một cái. Người này trước đây dù có rũ mắt thì cũng sẽ khóc, sẽ nhíu mày, sẽ khổ sở cầu xin chứ không phải nét e thẹn đáng yêu này. Bỗng dưng, y thật muốn nhìn thấy hắn cười thêm lần nữa, nên không muốn ép hắn.
Lục Mạch đến giường lấy chăn đến đưa cho hắn.
"Đắp đi!"
Bạch Cửu nhận lấy, ngẩng mặt lên nhìn y mỉm cười.
"Đa tạ Thiên Minh ca ca, sau này... sau này A Cửu sẽ không quên ân tình này của huynh!"
Lục Mạch hơi nhếch môi rồi vươn tay chạm vào đỉnh đầu Bạch Cửu khiến hắn hơi giật mình, trong đêm đôi mắt mở to sóng sánh ngẩng đầu nhìn y. Người đứng người ngồi nhìn nhau không rời mắt.
"Ngủ đi!"
Bất giác, Lục Mạch vỗ vỗ đầu hắn mấy cái rồi quay đi, Bạch Cửu liền cúi đầu, cảm giác trái tim trong lồng ngực mình lần nữa khẽ run lên.
Khuya đêm đó Bạch Cửu trở mình mấy lần, cảm thấy toàn thân có chút lạnh lẽo, bên cạnh có một nguồn hơi ấm liền dịch chuyển sang. Sau đó một vòng tay vững chãi ôm lấy eo hắn. Bạch Cửu khẽ mở mắt chớp chớp mắt mấy cái liền giật mình ngồi dậy.
"Ngủ đi!"
Lục Mạch kéo hắn ngã xuống ngực mình.
"Thiên Minh ca ca."
"Ừ."
"..."
Không thấy hắn nói gì, Lục Mạch sờ sờ cổ hắn.
"Ngủ đi!"
Bạch Cửu từ đó lại không thể ngủ lại được, toàn thân nóng ran, tim trong lồng ngực không ngừng nhảy múa, gò má cũng một mảng hồng hồng. Hắn nằm trong ngực của Lục Mạch, đang tự hỏi rốt cuộc vì sao mình đầu hôm rõ ràng đang ngủ ở trường kỷ, vì cái gì đến nửa đêm lại chạy lên giường người này rồi? Còn đang được y ôm chứ? Y thích hắn sao? Bọn họ chỉ vừa gặp nhau thôi mà?
Bạch Cửu ngẩn ngơ suy nghĩ, đến gần sáng thì thiếp đi lúc nào cũng không hay biết.
***
Sáng hôm sau, Tư Hàn đẩy cửa vào phòng Ngâm Tuyết thì nhìn thấy y đang ngồi ăn cơm. Dáng ngồi đoan chính đạo mạo chứ không giống tướng chồm hổm của y lúc còn ở Thiên Hoa sơn, làm Tư Hàn có chút ngoài ý muốn. Ngâm Tuyết liếc hắn một cái rồi cũng không quan tâm mà gấp đồ ăn cho vào miệng từ từ nhai.
Tư Hàn khẽ mím môi, ánh mắt đó là muốn trách mình hay sao? Trách mình cho người đánh y? Tư Hàn khẽ rũ mắt.
"Lát nữa ta đến Bắc hải."
"..."
Thấy y không quan tâm lắm hắn cầm lấy chiếc bình hoa đặt ở góc bàn mân mê rồi khàn khàn giọng.
"Người... người đi cùng ta được không?"
"Ừ."
Ngâm Tuyết cũng không quay đầu lại, chỉ ừ một tiếng, Tư Hàn lại nhíu nhíu mày. Lúc hắn cảm thấy có chút chán nản nên định ra ngoài thì bỗng dưng Ngâm Tuyết hỏi một câu.
"Ăn cơm chưa?"
Tư Hàn liền ngẩn người.
"...Chưa."
"Đến đây cùng ăn đi!"
Tư Hàn lại cắn cắn khớp hàm cúi đầu đứng ở cửa một lúc, cuối cùng vẫn quay lại bàn, tùy tiện kéo lấy cái ghế rồi ngồi xuống đối diện cùng Ngâm Tuyết. Bọn họ có lẽ rất lâu rồi cũng chưa bình tĩnh nói chuyện như thế này. Lần trước hắn còn định ra tay đánh y.
Trên bàn một canh, một xào, một kho cùng với cơm trắng. Nhưng hắn biết khẩu vị Ngâm Tuyết cùng mình tương tự nên hẳn y không thích mấy món đại loại thế này.
"Rõ ràng lão tử đã bảo bọn chúng chuẩn bị gà nướng... ở đây đầu bếp cũng không bằng Linh Hy..."
Hắn lẩm bẩm mấy câu rồi lén lút liếc Ngâm Tuyết một cái.
"Có ăn là tốt rồi, đang ở chỗ của người ta còn muốn mang Linh Hy theo hay sao?"
Là chỗ của người ta chứ không phải chỗ của hắn. Vậy xem ra Ngâm Tuyết vẫn xem hắn là người nhà. Nghe câu nói này của Ngâm Tuyết, Tư Hàn liền khẽ cong khóe môi lên cười rồi cầm chén lên vùi đầu ăn cơm.
Mấy ngày nay Tư Hàn đều ăn uống không ngon miệng, nhưng hiện tại ngồi cùng Ngâm Tuyết hắn đặc biệt cảm thấy bụng đói cồn cào. Không hiểu sao rõ ràng lúc nghĩ đến thì vô cùng hận y, nhưng mà khi nhìn thấy y bị người khác đánh hắn chịu không nổi, thậm chí còn cảm thấy có lỗi. Chỉ sợ gặp lại y sẽ bỏ mặc mình.
Sau khi hai người thành thật ăn xong bữa cơm, thấy Ngâm Tuyết đứng lên Tư Hàn liền có chút khẩn trương.
"Lát nữa... người... người cùng ta đến Bắc hải."
Tư Hàn không thể gọi y hai tiếng 'Ngâm thúc' vì hắn từ sau khi nhận y là nghĩa phụ thì đã không muốn gọi lại hai tiếng này rồi. Nhưng mà hiện tại hắn không thể gọi y là nghĩa phụ được nữa, hắn vẫn còn rất nhiều khúc mắc trong lòng, nhất thời chưa thể tháo gỡ xuống được.
"Đến đó làm gì?"
Ngâm Tuyết biết Tư Hàn đến Bắc hải chỉ có một lý do duy nhất, chính là tìm Kiếm Phong Chi, bất quá y muốn chính miệng hắn nói ra.
"Ta tìm đại... Kiếm Phong Chi."
"Đại sư huynh ngươi cũng không thể gọi nỗi hay sao?"
Ngâm Tuyết mày hơi nhíu nhíu một chút. Tư Hàn tránh đi ánh mắt của y khẽ cúi đầu.
"Ta đã không còn là người của Thiên Hoa sơn nữa!"
Ngâm Tuyết thở dài một hơi. Dù gì cũng là hiểu lầm do chính y và Hoàng Thiên Ngạo tạo ra, không thể nói muốn Hứa Tư Hàn buông xuống liền có thể được. Huống chi nó từ nhỏ đã là một kẻ có thù nhất định báo, hiện tại nó chịu tìm Kiếm Phong Chi thì đã rất tốt rồi.
Có lẽ một ngày nào đó nó sẽ nguôi ngoai nỗi hận trong lòng, bắt đầu một cuộc sống mới của riêng mình. Chỉ cần nó đủ tỉnh táo để không bị Lục Mạch lợi dụng làm chuyện xấu, đợi một năm nữa sau khi thiên kiếp qua đi thì Hoàng Thiên Ngạo sẽ đón bọn họ sẽ rời khỏi nơi này. Chỉ mong ngày đó sớm đến một chút, còn hiện tại y phải ở lại đây để quan sát Tư Hàn, không cho nó nghe theo Lục Mạch làm điều xằng bậy.
Ngâm Tuyết không nhìn Tư Hàn nữa mà đến giường, chưa kịp nằm xuống đã bị hắn réo.
"Người... người không đi sao?"
Ngâm Tuyết khẽ nhướng mày, y nhớ tên đầu gỗ đó như vậy làm sao mà không đi chứ?
"Đi ngay bây giờ?"
"Không có!"
"Vậy... ngươi gọi ta làm gì?"
"Đến phòng ta, lát nữa... chúng ta cùng đi."
"...Ờ."
Hai người sau đó cũng không nói