Hứa Tư Hàn vừa nói vừa vươn tay ôm lấy eo người kia không ngừng cọ cọ, giọng có chút giận giỗi, có chút nỉ non. Hoàng Thiên Ngạo nghe thấy chỉ nén xuống tiếng thở dài, vòng tay ôm mông hắn bế lên.
Tư Hàn thật thích cách yêu thương của người này, đôi tay mạnh mẽ cường hãn này chính là thứ hắn vô cùng yêu thích. Hắn ôm lấy cổ y, khẽ cắn cắn mấy cái liền để lại vài dấu răng.
Hoàng Thiên Ngạo ôm Tư Hàn đến ghế rồi ngồi xuống. Hắn ngồi trên đùi y, hai chân khẽ đung đưa trong không khí, toàn thân như không xương mềm nhũn tựa trên ngực y.
Hoàng Thiên Ngạo áp lòng bàn tay to lớn của mình lên gò má phúng phính của hắn miết nhẹ nhưng thật lâu cũng không nói gì. Thời khắc này y chỉ muốn ôm hắn thật chặt, cảm nhận thịt da cùng hơi thở cận kề mà thôi.
Thời gian phút chốc như quay về những tháng năm khi Hứa Tư Hàn lần đầu đến Thiên Hoa sơn. Lúc đó mỗi ngày y đều ôm hắn trên tay, rất thích véo gò má mềm mại phấn nộn của hắn. Khi đó răng hắn sắc bén, còn thích cắn người, vài lần cắn y đến đau.
Sau này khi hắn đã trưởng thanh, nhưng những lần hai người ở cạnh nhau hắn đều tùy ý cắn vào tay, vào vai, vào cổ y. Thỉnh thoảng còn trèo lên cắn cả sừng rồng. Dường như đứa trẻ này rất thích cắn đi?
Thời gian phải chăng đã trôi qua quá nhanh? Chớp mắt một cái vạn vật đều thay đổi, ngay cả tính tình cùng tình cảm của một người cũng như vậy.
Hoàng Thiên Ngạo nhớ mình trong ngàn năm đó đều không để ý đến mỗi ngày trôi qua như thế nào, y chỉ biết xuân đến hoa nở, đông về tuyết rơi, thu có lá vàng, hạ nắng chói chang. Những năm về sau này y không khỏe, nên Thiên Hoa sơn hầu như lúc nào cũng chìm trong màu trắng xóa của tuyết. Lúc đó y còn nghe bọn Phong Chi nói muốn nhìn thấy hoa đào.
Những ngày tháng y ngủ vùi trong hang động lớn, hoặc nằm trên giường nhắm nghiền mắt lại lắng nghe âm thanh của gió. Ngày tháng trôi qua không chút ý nghĩa gì.
Nhưng từ khi Hứa Tư Hàn đến Thiên Hoa sơn, giống như mang cả mặt trời chói chang đến. Ban đầu, Hoàng Thiên Ngạo cảm thấy đứa nhỏ này thật phiền phức, đôi lúc quá ồn ào, rất nhiều lần còn muốn đánh vào cái mông nhỏ của hắn, bắt hắn trả lại yên tĩnh vốn có cho Thiên Hoa sơn của nhiều năm trước.
Nhưng đứa trẻ ngày một lớn, càng lúc càng trở nên ồn ào hơn. Hắn không những gây chuyện thị phi mà còn tự chuốc lấy phiền phức về mình. Hại y không thể khoanh tay đứng nhìn.
Rồi cũng có những ngày đứa trẻ buồn bã, Thiên Hoa sơn liền trở nên vắng lặng khác thường. Những ngày đó y đều biết hắn xảy ra chuyện. Có lẽ ban đầu chỉ là sự chiếu cố dành cho thuốc giải của mình, dần dần từ lúc nào hắn đã trở thành ánh nắng mặt trời len lỏi vào cuộc đời của y, làm tan chảy băng tuyết ngàn năm trong lòng y.
Từ ngày Tư Hàn đến, trái tim Hoàng Thiên Ngạo như có mùa xuân nở rộ, từng mạch nước ngầm mát mẻ nhè nhẹ len vào. Cho đến khi hắn trở thành một thứ gì đó không thể thiếu trong lòng y, thì Hoàng Thiên Ngạo đã biết, hắn chính là định mệnh của đời mình.
Đôi lúc Hoàng Thiên Ngạo tự hỏi, nếu như mình không phải đối mặt cùng thiên kiếp, phải chăng đang trải qua những ngày tháng vô cùng vui vẻ bên Hứa Tư Hàn hay không? Nếu không trải qua thiên kiếp thì y thừa sức bảo hộ hắn dưới đôi tay của mình, Hỏa phụng hoàng gì đó cũng sẽ không bị chúng sinh ghét bỏ.
Nhưng mà nếu không có thiên kiếp, thì Ngâm Tuyết cũng không mang Hỏa phụng hoàng về. Hắn vẫn tồn tại đâu đó ngoài kia, vẫn ồn ào náo nhiệt. Còn y thì tịch mịch trải qua những ngày tháng vô vị của Thiên Hoa sơn.
Có lẽ chính là duyên, nhưng để giữ lại nhân duyên này, bọn họ phải trải qua rất nhiều thử thách.
Hoàng Thiên Ngạo thất thần một lúc, từ lúc nào đáy mắt đã nhàn nhạt nước. Y ôm siết thân thể non mềm nóng ấm này chặt vào khiến Tư Hàn có chút giật mình. Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên Hoàng Thiên Ngạo ôm mình chặt như vậy. Eo hắn có chút đau nhưng hắn vẫn yên lặng tùy ý để mặc người này ôm.
Hắn nghĩ y yêu mình nhiều một chút thì hắn càng mãn nguyện. Bất quá hắn đã không biết rằng, Hoàng Thiên Ngạo hiện tại làm như vậy chỉ vì y sợ mất hắn. Y sợ đây chính là lần cuối cùng thân mật bên nhau giữa hai người.
Sau ngày hôm nay biết đâu sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Y có thể sẽ đóng băng vĩnh viễn bản thân mình, lúc hắn trở về nhìn thấy không biết sẽ ra sao.
Hoàng Thiên Ngạo từ trước đến nay chưa từng sợ chết. Sống chết chính là lẽ tự nhiên, tự nhiên sinh ra rồi tự nhiên chết đi. Y sống ngàn năm trên cõi đời này chẳng qua là để duy trì thế cuộc, cân bằng sức mạnh tam giới.
Nhưng hiện tại y lại khao khát được sống, mong muốn được sống để mãi bên cạnh, mỗi ngày được nhìn thấy tiểu phụng hoàng ồn ào náo nhiệt này. Nếu như y chết đi, đứa trẻ này sẽ làm sao? Hắn sẽ khóc chứ? Sẽ càn quấy chứ? Sau này những lúc không còn y bên cạnh hắn sẽ làm nũng cùng ai? Những lúc hắn tức giận sẽ muốn cắn ai?
Hoàng Thiên Ngạo không biết. Cảm giác này y chưa từng trải qua, bất quá y vô cùng khó chịu. Khó chịu vì không nỡ để hắn cô độc một mình trên đời này, nhưng càng khó chịu hơn khi nghĩ đến có một người khác thay y ôm hắn.
"Tiểu Thất!"
Hoàng Thiên Ngạo khàn giọng gọi một tiếng. Tư Hàn đang vùi đầu trong lồng ngực y liền ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt đen lay láy không chút vẩn đục của hắn khiến y yêu thương vô hạn.
"Hứa với ta, nơi này của ngươi suốt đời suốt kiếp chỉ thuộc về ta, được chứ?"
Y vừa nói vừa chỉ tay vào lồng ngực Tư Hàn, hắn khẽ chớp mắt mấy cái nhìn y. Có lẽ đây là lần đầu tiên y trước mặt hắn nói ra những lời lẽ này. Từ trước đến nay chỉ có mình hắn thường hay nói như vậy, nay mặt trời mọc ở đằng Tây rồi hay sao chứ?
Nhưng mà trong trái tim hắn không có y thì có thể có ai nữa chứ? Tư Hàn liền nắm lấy bàn tay Hoàng Thiên Ngạo áp lên lồng ngực mình, nơi đó có trái tim hắn đập vô cùng mãnh liệt.
"Đời này kiếp này, đời sau kiếp sau và tất cả những đời sau nữa, không chỉ riêng trái tim, mà thân thể ta cũng là của riêng một mình sư phụ!"
Hắn vừa nói vừa mỉm cười, trong đáy mắt trong suốt ngập tràn hình bóng của y. Hoàng Thiên Ngạo bỗng nhiên nhìn sâu vào mắt Tư Hàn, rồi tiến đến hôn một cái xuống mí mắt hắn.
"Sư phụ..."
Hoàng Thiên Ngạo sờ sờ mi tâm hắn khẽ vuốt ve.
"Ngươi thật đẹp, tiểu Thất, ta đã từng nói hay chưa?"
Tư Hàn liền bĩu bĩu môi.
"Sư phụ nói nữa đi. Sư phụ chưa từng nói, ta rất muốn nghe!"
"..."
"Ta có đẹp hơn tiểu công chúa hay không?"
Có lẽ Hứa Tư Hàn hắn bản tính trời sinh chiếm hữu, cho nên những thứ gì của hắn, đặc biệt là người hắn yêu thì hắn càng trở nên cố chấp.
Tiểu muội muội Vũ Yên Chi của hắn từng qua lại không rõ với Hoàng Thiên Ngạo, hắn nhìn thấy một lần liền giữ mãi trong lòng. Có lẽ trong những lúc hai người tình nồng ý mật hắn vẫn chưa từng quên khoảnh khắc nhìn thấy y bước vào ở nửa buổi trong phòng của Vũ Yên Chi.
Nhưng mà hiện tại vì hai người đang ngọt ngào bên nhau, hắn không muốn nhắc chuyện xưa để cho không khí trở nên ngột ngạt. Trong mối quan hệ này hắn cảm thấy mình là người yêu nhiều hơn, cho nên trong lòng luôn có một sự tự ti nào đó.
Hoàng Thiên Ngạo vì câu hỏi này của hắn mà sớm cảm thấy có chút buồn cười. Y chưa từng nhìn kỹ gương mặt Vũ Yên Chi lần nào, cho nên dung mạo nàng ra sao y cũng không biết.
"Ngươi không cần so sánh với các nàng, vì trong lòng ta ngươi là người đẹp nhất!"
Vui sướng cùng ngọt ngào phút chốc tràn ngập trong đáy mắt Tư Hàn. Hắn liền rướn người hôn lên môi Hoàng Thiên Ngạo một cái rồi rời ra.
"Sư phụ, miệng người thật ngọt. Nhưng sau này không được nói cùng người khác. Ta sẽ không vui!"
Hoàng Thiên Ngạo hơi nhếch môi lên cười, nhìn hắn.
"Được!"
Dứt lời, y liền cúi đầu hôn xuống môi hắn. Hai đầu lưỡi dây dưa trằn trọc chơi đùa, quyến luyến trao đổi hơi thở qua lại.
"Tiểu Thất, cả đời này ta cũng chỉ yêu một mình ngươi. Sau này nếu ta vẫn còn trên cõi đời này, nhất định sẽ không buông tay, cùng ngươi trải qua khoái lạc hồng trần, thiên trường địa cửu. Còn nếu như ta không may chết đi, thì thứ tình cảm này mãi mãi cũng sẽ vùi chôn cùng với thân xác ta. Tiểu Thất, nguyện như cây liền cành, như chim liền cánh, một đời không phân ly!"
***
Buổi sáng hôm đó, khi Bạch Cửu tỉnh dậy thì nhìn thấy mình đang nằm trên giường.
"Con ơi, con ơi..."
Hắn hốt hoảng nhìn xuống bụng mình liền thấy một bàn tay đang nắm lấy tay mình đặt trên bụng. Dường như cả đêm chính là ngủ với tư thế này. Hắn cảm thấy sinh linh trong bụng đang đạp nhẹ vào bụng mình thì liền mừng rỡ. Con của hắn còn chưa có chết. Nhưng chưa kịp mừng lâu thì hắn bàng hoàng nhận ra mình đang nằm trong lồng ngực của Lục Mạch, cứ như vậy mà trải qua một đêm.
"Dậy rồi sao?"
Lục Mạch từ lúc Bạch Cửu động đậy thì liền biết, bất quá muốn quan sát nét mặt của người kia thêm một lúc mà thôi.
Lúc trước Bạch Cửu còn hồ đồ khuất phục dưới thân của Lục Mạch bởi ban đầu hắn hy sinh cho Ân Sơn Tây Xương, còn sau đó chính là sợ Lục Mạch. Nhưng hiện tại trong lòng của hắn chỉ có một mình Lục Thiên Minh, trong bụng còn đang mang theo hài tử của y, hiện tại dù có ép bản thân chiều ý theo Lục Mạch cũng không thể.
Nhận thấy Bạch Cửu thân thể khẽ run thì Lục Mạch ôm ghì lấy hắn, khiến hắn càng lúc càng run dữ dội hơn.
"A Cửu."
Y gọi hắn là A Cửu khiến hắn nghe xong thoáng giật mình ngẩng đầu trợn mắt nhìn y. Bình thường cũng chỉ có mẫu thân và Lục Thiên Minh gọi, vì cái gì Lục Mạch biết mà gọi hắn chứ? Trước đây Lục Mạch gọi hắn là Bạch Cửu hoặc tiểu Cửu, cũng chưa từng gọi là a Cửu.
"Ngươi ngoan một chút thì ta sẽ không đụng vào hài tử của ngươi."
Bạch Cửu không nói gì, chỉ rũ mắt. Hắn điên rồi mới nghĩ kẻ này và Lục Thiên Minh giống nhau. Lục Thiên Minh là người dịu dàng tốt bụng chứ không như kẻ tàn nhẫn này, mở miệng ra chỉ toàn nói lời dọa người.
"Chủ nhân, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong."
Lục Mạch nghe thì tằng hắng mấy cái.
"Mang nước rửa mặt vào đây!"
"Dạ!"
Rất nhanh người hầu đã mang một chậu nước ấm cùng khăn sạch vào. Lục Mạch ngồi dậy, Bạch Cửu cũng ngồi dậy ngơ ngác nhìn vào chậu nước nhưng không nói gì. Nơi này từng là căn nhà của hắn cùng Kiều Nương, là nơi hắn nghĩ mãi mãi mình sẽ được cuộc sống tự do. Thật không ngờ chỉ mới sau một đêm nó đã biến thành một nhà tù giam giữ chính mình.
Bạch Cửu nhìn xuống hài nhi trong bụng, đứa trẻ này sẽ thuận lợi ra đời chứ? Sau khi sinh ra liệu nó có thể bình an mà sống sót hay không?
Hắn vừa nghĩ vừa cảm thấy bản thân mình quá đỗi vô dụng, nếu trước đây không vì Ân Sơn Tây Xương mà tự đánh vỡ nội đan, thì hiện tại hắn cũng không thê thảm như thế này, đến cả con mình cũng không thể bảo hộ.
Đang thất thần bỗng nhiên gò má được khăn ấm bao lấy, Bạch Cửu hơi giật mình ngẩng đầu lên. Lục Mạch đang dùng khăn lau mặt cho hắn.
Trước đây Lục Mạch cũng chưa từng chăm sóc hắn như vậy, bình thường nếu không cưỡng bức hắn thì cũng đánh hắn. Chưa bao giờ cho hắn một cái nhìn tốt. Vì sao hiện tại lại đối xử ôn nhu với hắn như vậy chứ? Phải chăng y đã tìm thấy một nguồn hứng thú khác, nghĩ ra trò gì mới lạ muốn hành hạ hắn hay sao?
Bạch Cửu toàn thân phút chốc cứng đờ, không dám động đậy, lặng yên cho Lục Mạch lau mặt mình.
"Đồ ăn nhà bếp đã chuẩn bị xong, chủ nhân, có mang lên hay chưa?"
Lục Mạch vẫn không quay đầu lại, khàn giọng trả lời.
"Mang lên!"
Rất nhanh bàn tre đầy ắp thức ăn.