Kiếm Phong Chi đến bên cạnh Hứa Tư Hàn rồi quỳ xuống đối diện cùng Bạch Nghiên.
"Sư thúc, Tư Hàn trẻ người non dạ, nhất thời cũng chỉ là do hiểu lầm chứ không phải muốn gây tổn thương đến Bạch công tử. Huống hồ, chỉ còn không đầy bảy ngày nữa sẽ đến kỳ hội. Xin người giảm nhẹ hình phạt cho thất sư đệ, tránh gây thêm nhiều chuyện thị phi đáng tiếc!"
Bạch Nghiên hừ một tiếng, không để ý đến những lời Kiếm Phong Chi vừa nói. Y nhiều năm nay đã đặc biệt để ý đứa nhỏ này, cũng không hiểu vì sao vừa nhìn thấy hắn thì liền chán ghét.
Y ngồi trên cao lạnh mặt nhìn xuống Hứa Tư Hàn đang co thân mình lại, miệng cùng tóc vương vãi máu tươi.
"Hứa Tư Hàn, ngươi vốn dĩ chỉ là một cô nhi không thân không thế. Được Ngâm Tuyết mang về, còn may mắn được đại thống lĩnh nhận làm đồ đệ. Đáng tiếc, gỗ mục không thể đẽo, nhiều năm nay không ít lần phá bỏ môn quy. Chẳng những không biết hối cãi, ngược lại liên tục làm điều xằng bậy. Hiện tại còn đả thương người của Hồ tộc. Nếu hôm nay ta không trừng trị ngươi, thì còn đâu uy tín của Thiên Hoa sơn? Từ nay, nói ra còn ai khuất phục nữa chứ?"
Hứa Tư Hàn nghe thấy những lời nói này, bất giác cong khóe môi lên cười. Sư thúc à, ngài nói một câu cũng là công bằng, hai câu cũng là đạo lý. Nhưng công đạo chưa từng thực sự ở trên người Hứa Tư Hàn này mà thôi!
Tư Hàn từ từ lồm cồm bò dậy, Phong Chi định đỡ hắn nhưng bị hắn gạt tay ra. Hắn lưng thẳng như trúc quỳ thẳng đối diện Bạch Nghiên.
"Sư thúc. Nếu sư thúc đã muốn bao che khuyết điểm vậy thì Tư Hàn không còn gì để nói. Chỉ là từ đầu đến cuối vì sao sư thúc chỉ hỏi một mình Tư Hàn? Còn những người của Hồ tộc, ban đêm ban hôm khi không đến Tuyệt Yên Cư để làm gì chứ? Là hít linh khí hay còn bất kỳ tính toán gì khác? Nếu đã là điều tra thì sao sư thúc không làm rõ mọi chuyện? Hay vì bọn họ là Hồ tộc, còn Tư Hàn chỉ là một kẻ không thân không thế mà thôi?"
Bạch Nghiên nghe xong thì răng nghiến lại, vừa định nói gì đó thì người của Hồ tộc đã ở một bên lên tiếng.
"Hứa Tư Hàn, ngươi đừng ở đó ngậm máu phun người! Đả thương cửu công tử của bọn ta còn nói quanh cãi chối?"
Tư Hàn nghe xong thì hừ một tiếng. Bọn người Hồ tộc liền chấp tay trước mặt Bạch Nghiên.
"Nhị thống lĩnh thân là chấp pháp của Thiên Hoa sơn, nay xin nói một câu công bằng cho chúng tôi. Nếu không, chúng tôi cũng không có cách trở về giao phó với chủ nhân!"
Bạch Nghiên nhìn bọn người kia rồi nhìn Tư Hàn cùng Kiếm Phong Chi đang quỳ dưới đất, híp mắt nói.
"Y hình!"
Dứt lời, Kiếm Phong Chi thừ người ra rồi quay mặt lại nhìn Tư Hàn liền thấy hắn một chút sợ hãi cũng không có, nhưng trong đáy mắt chính là không phục. Hắn siết tay lại thành quyền, răng cắn vào môi thật chặt.
Kiếm Phong Chi nắm lấy cổ tay hắn siết nhẹ, có chút bực tức trong lòng.
"Tiểu Thất, nhịn một chút thì đã không ăn khổ! Việc gì phải cứng đầu như vậy chứ?"
"Đại sư huynh, huynh nói ta ở đây mười mấy năm qua chưa từng ăn khổ hay sao? Cái chính là ta đã quen rồi!"
Kiếm Phong Chi nhíu chặt mày.
"Đệ..."
Tư Hàn nhếch môi lên cười, vỗ vỗ vai Kiếm Phong Chi.
"Không sao, chuẩn bị cho lão tử một vò rượu tẩy trần. Sau khi tỉnh dậy sẽ uống. Còn nữa, nhớ xin Linh Hy chút thịt, ta không ăn chay!"
Nói xong Tư Hàn còn nheo mắt một cái với Kiếm Phong Chi, đổi lại chỉ là tiếng thở dài của hắn. Tiểu sư đệ này quả nhiên từ nhỏ ăn khổ mà lớn lên. Một chút sung sướng cũng chưa từng có. Bất quá... hắn có thể làm gì chứ?
Tư Hàn nhanh chóng bị áp giải đến nơi chịu hình phạt. Khi lướt qua bọn người của Hồ tộc, hắn bỗng dừng lại nhếch môi lên cười, còn chỉ vào mặt bọn người đó nói một câu.
"Chuyện không dừng lại ở đây đâu. Hãy đợi đấy! Dám chơi lão tử... các ngươi sẽ hối hận không kịp. Chỉ cần còn lại nửa cái mạng, lão tử nhất định nhai đầu các ngươi!"
Hắn vừa nói vừa nhe răng ra nhai nhai mấy cái, mặt vô cùng ác liệt, làm bọn người của Hồ tộc hơi giật mình tức đến muốn dậm chân.
Bạch Nghiên đi trước liền quay đầu lại.
"Còn không mau đi?"
Dứt lời, Hứa Tư Hàn lập tức bị áp giải rời khỏi hình phòng. Kiếm Phong Chi liền quay sang nói nhỏ với Lục Niên.
"Tìm Ngâm thúc đi!"
***
Lúc này chính là thời gian hiếm hoi Ngâm Tuyết được nghỉ ngơi. Những ngày vừa rồi hắn vô cùng bận rộn, nào là chuẩn bị các sự vụ cho kỳ hội, nào là tiếp đãi Kỳ Anh cung chủ của Băng dược cung, cho nên đến thời gian ngủ còn không có.
Hiện tại đang ngồi chồm hổm trên bàn, trước mặt đặt một hỏa lò nóng hừng hực, thịt dê ướp gia vị vừa phải mà Linh Hy chuẩn bị sẵn cho hắn đang đặt trên vĩ nướng nghi ngút khói.
Ngâm Tuyết vừa ngồi lật lật miếng thịt vừa nghe trống bụng kêu rột rột, nhìn miếng thịt nướng vàng ươm chảy mỡ trên bếp. Quả nhiên, đồ ngon mỹ vị mới là thứ hợp ý với hắn nhất trên đời này. Hắn thật hồi tưởng lại những ngày tháng nhàn rỗi của mình trước đây.
Nhắc mới nhớ, cũng lâu rồi không thấy tiểu phụng hoàng ăn trộm rượu hoa của Nhiếp Viễn mang đến cho hắn nữa. Nhiếp Viễn, lão đầu đó cái gì cũng tốt, ngoại trừ miệng độc và ích kỷ. Ngâm rượu ngon cũng không cho hắn một miếng. Năm đó nếu không phải tiểu phụng hoàng tình cờ nhìn thấy thì bọn họ mãi mãi cũng không biết trên đời này còn tồn tại một loại rượu ngon như vậy.
Lần đó hai người bọn họ uống một bình rượu say đến ba ngày. Sau đó tỉnh dậy bị phạt, còn một bên bị Nhiếp Viễn không ngừng sỉ vả. Có lẽ đó chính là nổi nhục lớn nhất của Ngâm Tuyết mấy trăm năm trở lại đây.
Bất quá hai năm này tính tình Tư Hàn có chút âm trầm. Có đôi lúc thấy nó thật hiểu chuyện, có những lúc lì lợm khác thường. Hiện tại chỉ mong nó đừng phá phách cái gì để hắn phải tốn công thu dọn tàn cuộc nữa. Hắn là sứ giả chứ không phải bảo mẫu. Thật mệt chết hắn!
Nhưng mà những chuyện đó không quan trọng. Hiện tại ăn mới là quan trọng nhất. Chờ đợi thật lâu, miếng thịt thơm phức vừa chín tới. Ngâm Tuyết vội vã giơ đũa lên gắp, vừa đưa đến miệng thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa rầm rầm.
"Ngâm thúc, không xong rồi! Cứu mạng đi!!!!!!!!!!"
Ngâm Tuyết liền nhắm nghiền mắt hít một hơi kiềm xuống cơn tức giận trong lòng, giả điếc, lần nữa há miệng định nhai thịt.
"Ngâm thúc, ngài không cứu mạng thì lần này chết người thật đó!"
Ngâm Tuyết bực mình giáng mạnh đôi đũa xuống bàn, miếng thịt cũng theo đó rơi xuống đất. Đúng là một chút an tĩnh cũng không có. Hắn rõ ràng là hắc long chứ không phải hắc cẩu, vì cái gì cứ đến tìm sai hắn chứ?
"CÁI GÌ?"
Lục Niên định tiếp tục gọi thì cửa bị đẩy ra kèm theo tiếng rống làm y giật mình một cái. Sắc mặt Ngâm Tuyết đen như than, không đúng, than cũng không đen bằng mặt hắn lúc này.
"Tiểu Thất... tiểu Thất không xong rồi!"
"Lại là thằng quỷ đó?"
Ngâm Tuyết nghiến răng nghiến lợi một cái.
"Bị giam ở đâu?"
"Hình phòng!"
"Cái gì? Ý ngươi là đã xét xử xong?"
"Phải..."
"Ngươi cũng báo sớm lắm đó! Xét xử rồi còn gọi ta làm cái gì? Hốt xác hay sao?"
Biết Ngâm Tuyết đang chọc ngoáy mình, Lục Niên gãi gãi đầu.
"Khi nãy ta định báo thúc... nhưng thúc đang đi cùng sư phụ nên... nên ta không dám."
Ngâm Tuyết hừ một cái.
"Phong Chi đâu?"
"Dạ? Chắc là đang đứng trước hình phòng chờ tiểu Thất đi?"
"Đồ ngu!"
"Dạ?"
Ngâm Tuyết không nói nữa mà lập tức bay đến hình phòng.
Vừa đến nơi liền nhìn thấy Phong Chi đang cúi đầu ủ rũ đi đi lại lại trước cửa. Nhìn thấy Ngâm Tuyết hắn liền phi đến như nhìn thấy ân nhân cứu mạng từ kiếp trước.
"Ngâm thúc!"
Ngâm Tuyết nhìn thấy nét mặt ngờ nghệch ngơ ngác của Phong Chi mà thật muốn sỉ vào đầu hắn một cái. Bất quá hắn nhẫn.
"Thôi bỏ đi, cái đầu ngươi cả đời cũng không cải tạo được!"
"Dạ?"
Phong Chi gãi gãi đầu vô tội nhìn Ngâm Tuyết. Ngâm thúc khi không nói cái gì mà hắn không hiểu chứ?
"Tư Hàn đâu?"
"Đang ở trong đó..."
Theo ngón tay của Phong Chi, Ngâm Tuyết liếc mắt vào, bên trong căn phòng đóng kín nghe rõ tiếng roi vút vào da thịt chang chác. Căn phòng tỏa ra tiên khí, chớp sáng liên tục. Hắn nhíu mày thành hàng.
"Bao nhiêu roi rồi?"
"... Đã sáu mươi bảy..."
"Khốn kiếp..."
"Ngâm thúc bây giờ phải tính làm sao?"
"Giờ ngươi mới hỏi ta câu đó thì có tác dụng gì? Lo nhặt xác tiểu sư đệ ngươi đi!"
Dứt lời, Ngâm Tuyết liền phi thân bay đi. Phong Chi và Lục Niên gãi đầu nhìn nhau bĩu bĩu môi.
"Ngâm thúc đến đây chỉ để hỏi mấy câu vô nghĩa?"
"Đúng là Ngâm chết tiệt!"
***
Hoàng Thiên Ngạo cùng Kỳ Thịnh lúc này đang tiếp đãi Kỳ Anh, cung chủ Băng Dược cung. Sau kỳ hội này thì y cũng sẽ nhường chức thủ lĩnh cho người kế nhiệm. Hiện tại bọn họ đang thưởng thức rượu thơm cùng mỹ vị tại phòng lớn. Kỳ Thịnh và Kỳ Anh là bằng hữu lâu năm nên nói chuyện với nhau vô cùng hợp ý.
Bỗng dưng bên ngoài vang lên tiếng gọi của Ngâm Tuyết.
"Đại thống lĩnh!"
Hoàng Thiên Ngạo ngừng lại chén rượu trên tay mình.
"Có việc?"
"Dạ, rất gấp!"
Kỳ Anh nhìn Hoàng Thiên Ngạo.
"Đại thống lĩnh có việc thì xin hãy rời đi. Kỳ Anh không phiền đại thống lĩnh xử lý công vụ."
Hoàng Thiên Ngạo nhìn Kỳ Thịnh một cái.
"Ngươi tiếp đón cung chủ chu toàn."
"Đại sư huynh yên tâm!"
Hoàng Thiên Ngạo nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng. Bên ngoài nhìn thấy Ngâm Tuyết có vẻ sốt ruột.
"Có việc gì sao?"
Ngâm Tuyết liền nhìn ngó xung quanh xong kề vào tai Hoàng Thiên Ngạo thì thầm một câu.
"Đứa nhỏ đó lần này gặp chuyện lớn!"
***
Lúc này trời đã tối hẳn, Thiên Hoa sơn chìm vào màn đêm tĩnh mịch. Chỉ riêng căn phòng của các đệ tử Hoàng Thiên Ngạo vẫn xôn xao. Các sư huynh đệ liên tục thay nhau mang nước vào lau vết thương trên người Tư Hàn. Lưng hắn máu thịt nhày nhụa, khắp nơi không một chỗ lành lặn. Hắn nằm úp sấp trên giường, để trần thân trên. Toàn thân phát sốt nóng hầm hập.
"Ngươi khóc cái gì chứ?"
Kiếm Phong Chi nhìn thấy Lục Niên rơm rớm nước mắt thì đánh vào đầu y một cái.
"Đại sư huynh, tiểu Thất nhà chúng ta cứ nửa năm ba tháng lại ăn roi vài lần. Nhưng huynh nói... có phải lần này thê thảm lắm hay không? Lúc bên trong giải đệ ấy ra, người không còn một hơi thở..."
Lục Niên nhớ lại cảnh tượng khi nhìn thấy Hứa Tư Hàn, quả thật vô cùng đáng sợ. Y còn tưởng hắn đã chết rồi.
Tư Hàn đến Thiên Hoa sơn năm ba tuổi, mấy năm đầu đều là Lục Niên đút cơm cho ăn. Trừ thời gian ngủ, thì hầu như bọn họ ngày nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng.
Chính vì như vậy, mấy người bọn họ đều xem Tư Hàn như tiểu đệ nhỏ của mình mà chăm sóc. Cưng chiều còn không hết. Hiện tại nhìn thấy đứa nhỏ nghịch ngợm hay cười nói thường ngày nằm bất động trên giường, bất giác Lục Niên không kiềm được nước mắt.
"Đại sư huynh... hay chúng ta... chúng ta lén mang đệ ấy đến chỗ Nhiếp Viễn..."
"Đệ còn dám nói? Chỗ đó có nhận người đang chịu án phạt hay sao?"
Lục Niên thở dài một hơi. Những người bị thương do bị án phạt thì quả thật không được mang đến chỗ của Nhiếp Viễn, nhưng đây là Hỏa phụng hoàng kia mà? Còn là thuốc của sư phụ. Nếu thuốc bị hỏng thì sư phụ không phải cũng như ngọn đèn trước gió hay sao?
Bất quá cái bí mật này cũng chỉ có mấy người bọn họ biết, ôm thứ này bên cạnh giống như trong người có thuốc nổ, một lúc nào đó cũng sẽ nổ chết y. Lục Niên cảm thấy thật khó thở, ngột ngạt. Ngồi đó một chút không chịu nổi nữa thì đi ra ngoài. Một lúc sau quay lại đã không còn nhìn thấy Tư Hàn đâu nữa.
"Đại sư huynh... cái này..."
"Đi rồi!"
Y liếc đông liếc tây một cái rồi hỏi nhỏ.
"...Sư... phụ...?"
"Ừ."
Lục Niên nghe xong thì