Chuyển ngữ: Nhật Nguyệt Phong Hoa
⋆⋆⋆
Ta có rượu ngon, mở tiệc đãi khách lòng vui.
(Tiểu Nhã - Lộc Minh)(1)
Tạ Trường Yến vĩnh viễn không thể nào quên lần cuối cùng gặp mặt tam đường tỷ.
Đầu hạ sương khói mịt mờ, lá dương liễu bay khắp trời.
Nàng vừa hắc xì vừa chạy vào Tạ Kiều Tiểu Trúc.
Tề nương quản sự đang chỉ huy hạ nhân thu xếp hành trang.
Cả viện đông đúc nào người là người nhưng không hề hỗn loạn, mọi người đều đang tất bật bận bịu chuyện của mình.
Nhị ca ca Tạ Tri Hạnh đeo mặt nạ hình chim ưng ngồi một mình dưới hành lang thổi sênh(2).
Tiếng sênh trong trẻo du dương, tựa như bi sầu, tựa như hoan hỉ.
Tạ Trường Yến lè lưỡi với y, bịt mũi phi nhanh qua đình viện, bước lên bậc thang, khoảnh khắc mở cửa đi vào, nàng nhìn thấy bóng sáng vàng ấm áp leo lắt hắt ra từ sau tấm màn, phác họa ra người thiếu nữ tuyệt thế.
Nàng đang đứng trước gương đồng, hai tay giang ra, hai tì nữ mở chiếc áo bào khổng tước màu đỏ thẫm khoác lên người nàng, tà váy dài rộng kéo dài, khẽ phất phơ trong gió như làn nước.
Tạ Phồn Y, tam đường tỷ của Tạ Trường Yến, người con gái khuê tú hoàn mỹ nhất của thế gia trăm năm này.
Ngày thứ hai sau khi cập kê, nàng sẽ mang theo hơn trăm tùy tùng hướng về Đế đô Ngọc Kinh, gả cho thái tử Yên quốc Chương Hoa.
Nàng là con dâu cho chính đương kim hoàng thượng khâm điểm, là viên minh châu mà Tạ thị dốc lòng bồi dưỡng, sở hữu mọi ưu điểm mà một hoàng hậu phải có: xinh đẹp, nhã nhặn, học thức, khiêm tốn, lương thiện, chính trực… Nàng sẽ trở thành hoàng hậu vẹn toàn nhất trong lịch sử Yên quốc! Không ai có thể nghi ngờ điều đó.
Tạ Trường Yến cũng nghĩ như thế.
Khi ấy, nàng chín tuổi, đứng trước cửa, ngắm nhìn mỹ nhân trước gương đồng, lòng ngập tràn sùng bái.
Đây là mục tiêu mà nữ tử nào cũng muốn hướng đến.
Cũng là suy diễn sáng ngời nhất về tương lai.
Nàng không nghĩ ra rốt cuộc trên đời này còn nữ tử nào xuất sắc hơn Tạ Phồn Y.
Nếu lớn lên mình cũng giống như tam đường tỷ thì tốt biết mấy… Tạ Trường Yến khát khao.
Có lẽ đây cũng là ước mơ của tất cả nữ nhi nhà họ Tạ ngày ấy.
Mà tam đường tỷ Tạ Phồn Y, khoác lên mình phục trang của thái tử phi, nhìn chiếc bóng phản chiếu trong gương, ánh mắt nặng nề, hàng mi lặng lẽ, không vui, không buồn, không có biểu cảm.
Ba ngày sau, trên biển truyền về tin dữ.
Chiếc thuyền chở hơn trăm người bồi giá và một trăm tám mươi của hồi môn, chiếc thuyền được vạn dân Yên quốc hướng mắt dõi theo gặp phải gió bão vô tình, lật rồi.
Không ai may mắn sống sót.
Tam đường tỷ Tạ Phồn Y của nàng, người con gái mười lăm tuổi trẻ trung, tuyệt thế, niềm kiêu hãnh của cả tộc Tạ thị, thái tử phi của Yên quốc, cứ thế ngọc nát xương tan trên đường đi xuất giá.
Khi ấy, thái tử Chương Hoa cũng mười lăm tuổi.
Hai năm sau, hoàng thượng xuất gia làm đạo sĩ, Chương Hoa kế vị