Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Vừa nghĩ đến đó thì thấy Phong Tiểu Nhã xuống ngựa, đi đến trước cửa gọi: "Tiểu Dịch Nha, Tiểu Dịch Nha."
Cửa cọt kẹt mở ra, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đi từ trong ra, tóc tai gọn gàng, tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra đôi tay trắng trẻo sạch sẽ.
Thế mà hai bàn tay đó đang cầm hai cây dao phay.
Thiếu niên trông thấy Phong Tiểu Nhã thì nhíu mày: "Tiên sinh không có nhà."
"Ta biết, ta đến tìm ngươi." Phong Tiểu Nhã vứt dây cương đi, đẩy cửa đi vào sân viện.
Tạ Trường Yến đành phải giúp y dắt cả ngựa vào.
"Ta rất bận." Thiếu niên trừng mắt với Phong Tiểu Nhã.
"Ta nhìn ra mà." Phong Tiểu Nhã nhìn thanh dao phay của y, "Đang làm cá chép à? Còn cái nữa là gì? Ừm..."
Y hít hít mũi, cười nói với Tạ Trường Yến: "Ta nói có đồ ăn ngon mà, trong nhà đang hầm thịt cừu, cá chép với thịt cừu, mỹ vị nhân gian đấy."
Thấy y sắp đi vào nhà, thiếu niên giơ hai cây dao chặn lại trước cửa, lạnh lùng nói: "Tiên sinh đã nói người bước qua cánh cửa này không phân giàu nghèo, quên mọi sủng nhục."
Phong Tiểu Nhã nhướn mày: "Cho nên?"
"Tiên sinh không có nhà.
Ta không muốn qua quýt với ngài, không muốn tiếp đãi ngài.
Là vậy đó." Dứt lời, thiếu niên đóng sầm cửa lại.
Tạ Trường Yến đứng nhìn bên cạnh suýt lọt con mắt ra ngoài.
Phong Tiểu Nhã! Phong Tiểu Nhã toàn năng! Phong Tiểu Nhã cao cao tại thượng! Thế mà bị người ta sập cửa ngay trước mặt!
Chính Phong Tiểu Nhã cũng không ngờ mình lại bị đối đãi như thế.
Y đứng yên trước cửa một lúc rồi quay đầu nhìn Tạ Trường Yến nói: "Trước đây ta tới cậu ta rất nhiệt tình tiếp đón, thật đó."
"Muội biết." Tạ Trường Yến nhịn cười.
Đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy một mặt khác của Phong Tiểu Nhã.
Chẳng hiểu vì sao phát hiện này làm cảm giác u uất trong lòng nàng mấy ngày nay bỗng tan thành mây khói
Nàng thật là ngốc.
Tạ Trường Yến nghĩ.
Bản thân sinh ra suy nghĩ quá phận, vì muốn rạch rõ ranh giới mà tỏ ra xa cách với người này.
Thật là ngu xuẩn biết mấy.
Một người thú vị thế này nên đi theo quan sát học hỏi mới không uổng phí cuộc gặp gỡ này.
Phong Tiểu Nhã nhìn cánh cửa đóng kín mít, luyến tiếc nói: "Thơm quá..."
Tạ Trường Yến nhìn quanh: "Quay về không?"
"Thấy khó mà lui không phải là phong cách làm việc của ta.
Xem đây này." Phong Tiểu Nhã đi vào vườn hoa, ngắt một chiếc lá, vuốt thẳng rồi đưa lên miệng.
Tạ Trường Yến nhớ ngay đến nhạc của Phong Tiểu Nhã!
Ngọc Kinh tam bảo trong truyền thuyết, tiếng nhạc diệu kỳ khiến nàng tò mò và mong chờ vô cùng, ngay lúc này, vào giờ phút này, nàng có phước được nghe rồi ư?
Trái tim nàng đập rất nhanh, mắt mở to, ráng lắng tai sợ nghe sót một giây nào.
"U!" Chiếc lá đặt trên môi Phong Tiểu Nhã phát ra một âm vắn.
Tạ Trường Yến ngây người, sau đó nghĩ phải rồi, là thử âm, thử âm thôi!
"Hù! Hụ! Hú! Hu..." Phong Tiểu Nhã cố gắng thổi, chiếc lá cũng cố gắng phát ra âm thanh.
Gà vịt đang nhàn nhã tản bộ như bị kinh sợ, vỗ cánh bay tán loạn.
Thác đổ rào rào.
Vịt gà kêu cạp cạp chíu chít.
Chiếc lá kêu tiếng quỷ khóc sói gào.
Tạ Trường Yến ngơ ngác.
Nàng bất chợt nhớ lại tiếng đàn của mình, nhớ lại vẻ mặt sống không bằng chết của Tạ Tri Vi lúc dạy học cho nàng.
Tuy lúc này không thể nhìn thấy mặt mình nhưng nàng nghĩ chắc hẳn không khác gì gương mặt của Tạ Tri Vi khi đó.
Ngay sau đó, một cây dao bay từ trong cửa sổ ra: "Dừng!"
Phong Tiểu Nhã giơ tay, nhẹ nhàng đón lấy cây dao: "Ngươi cũng nói rồi, tiên sinh không có nhà, ta muốn thổi gì thì thổi."
Thiếu niên ló đầu ra, gương mặt đầy tuyệt vọng.
Hắn trừng mắt với y một lát rồi lạnh lùng nói: "Vào húp canh đi."
Phong Tiểu Nhã nhét chiếc lá vào tay áo, quay đầu nhướn nhướn mày với Tạ Trường Yến: "Học được chưa?"
Tạ Trường Yến quá ngỡ ngàng đến mức không thốt nên lời.
Phong Tiểu Nhã cười ha ha đi vào.
Cửa vừa mở, mùi hương đậm đà bay vào mũi.
Bấy giờ Tạ Trường Yến mới bừng tỉnh, khó hiểu đi vào trong.
Trong nhà đơn giản mà gọn gàng.
Ấm trà làm từ sứ, giường trải vải gai, không có đồ xa hoa.
Trên tường có treo một bức hoạ tự cực kỳ tinh xảo đẹp mắt tên là "Tề Vật Luận", được viết bằng chữ tiểu triện, lạc khoản đề Gia Ngôn.
Tạ Trường Yến ngẩn ra.
Tạ Hoài Dung là đệ nhất thư pháp gia đương thời, dưới sự khai sáng của ông ấy, tuy nàng học chẳng ra gì nhưng kiến thức học được đã vượt xa người thường.
Bức hoạ tự dùng bút nhẹ nhàng mà trôi chảy, hư ảo mà có hồn.
Nhưng điều khiến Tạ Trường Yến giật mình đó là nét chữ rất quen!
Chắc chắn là chữ của người nàng quen biết.
Nhưng Gia Ngôn là ai? Trong số những người nàng quen không hề có tên người này.
Phong Tiểu Nhã thấy nàng nhìn bức hoạ mãi không thôi bèn nhướn mày nói: "Viết đẹp lắm hả?"
"Phải."
"Đẹp thế nào?"
"Nét đầu sắc nhọn dứt khoát, nét cuối thanh thoát dung hoà."
Ánh mắt Phong Tiểu Nhã lấp lánh: "So với Tam Tài tiên sinh thì sao?"
Tạ Trường Yến lắc đầu: "Ngũ bá bá thích lối chữ thảo nhiều biến hoá, không thích kiểu tiểu triện quy cách này."
"Thế trong hệ triện thư bức này xếp thứ nhất nhỉ?"
"So với tất cả những bức Trường Yến từng thấy thì đúng là vậy."
Phong Tiểu Nhã mỉm cười.
"Vị Gia Ngôn tiên sinh này là ai vậy?" Tạ Trường Yến hiếu kỳ hỏi.
"Thánh mộ dương dương, gia ngôn khổng chương."
Tạ Trường Yến cả kinh: "Đây là chữ của bệ hạ?"
Phong Tiểu Nhã gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế.
Thiếu niên đang thêm củi vào lò nghe thế thì quay đầu nhìn hai người với ánh mắt kỳ lạ.
Trống ngực Tạ Trường Yến đập thình thịch: đây là chữ của Yên vương! Nhưng tại sao nàng lại cảm thấy như từng thấy ở đâu đó? Theo lý mà nói nàng chưa bao giờ nhìn thấy nét chữ của bệ hạ, trên thánh chỉ phong hậu lúc trước cũng chỉ có ấn