Từ ngày thứ hai trở đi, Tạ Trường Yến khôi phục lịch trình đi Cầu Lỗ Quán và rừng Vạn Dục.
Nàng làm cho Thời Ẩm một chiếc yên ngựa cực kỳ bắt mắt, bên trên không chỉ điểm xuyến các sợi tơ ngũ sắc mà còn treo thêm hai hàng lục lạc, lúc chạy phát ra âm thanh đinh đang nghe rất vui tai.
Cầu Lỗ Quán vẫn là một đống đổ nát, Mộc Gian Ly và chúng đệ tử đang vùi đầu vào tìm các món đồ còn dùng được.
Còn người thầy Công Thâu Oa của bọn họ thì đang bận cãi lộn với bách quan và tìm Yên vương đòi tiền.
Mùa đông sắp đến, cây cối trên rừng Vạn Dục chỉ còn trơ trọi những cành lá, nhiều động vật cũng bắt đầu ngủ đông rồi.
Tạ Trường Yến tranh thủ thu hoạch quả óc chó đợt cuối cùng trong năm trước khi hết mùa, nàng định làm lại hạt điêu khắc mới để tạ tội với bệ hạ.
Còn về bức tấu thư trước đó, tất nhiên là nàng không dâng lên.
Thế giới của nàng bỗng chốc trở nên bộn bề, không còn thời gian để đau thương buồn bã, tiếc cho tình cảm của nàng thiếu nữ còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc.
Nhưng, bất kể nàng qua lại trên đường phố hay câu cá một mình trong rừng, kẻ đứng sau kia như dã thú ngủ đông, không còn vươn ra nanh vuốt bén nhọn của mình.
Thoắt cái ba tháng trôi qua, một năm sắp sửa khép lại.
Đêm đã khuya, Tạ Trường Yến nhìn mẫu thân ngủ say, vén kín chăn cho bà rồi đứng dậy về phòng.
Ngọc Kinh tháng mười hai rét mướt, khói trắng thở ra lượn lờ quanh mũi tựa như sương khói quanh năm mịt mù ở Ẩn Châu.
Cõi lòng Tạ Trường Yến bất giác dâng trào nỗi nhớ nhung.
Không biết sức khoẻ của ngũ bá bá có tốt lên chút nào không, nàng theo ông ấy nửa năm, chứng kiến ông từ ba ngày uống một viên tiên đan thành mỗi ngày một viên.
Không biết cửu ca ca có cao hơn chưa, chuyện huynh ấy lo nhất là mình lùn như ngũ bá bá.
À phải rồi, còn tam ca ca nữa, từ sau khi tam tỷ tỷ gặp chuyện không may thì huynh ấy cũng ra ngoài du ngoạn rồi, đến nay vẫn bật vô âm tín...
Nàng bước qua mặt hồ đã đóng băng, nhìn chiếc bóng của mình phản chiếu dưới ánh trăng, cô thân độc mã.
Người thân, cố hương, tuổi thơ và rất nhiều thứ đã như cách cả chân trời.
Tạ Trường Yến mang theo cảm giác thương cảm ấy đi về phòng mình, vừa định mở cửa ra nàng nhíu mày.
Nàng ngửi thấy hương thơm.
Bàn tay Tạ Trường Yến gác trên cánh cửa, hàng mi run run, cuối cùng vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc vừa vui mừng từ từ đẩy cửa ra.
Hương trong lò đã được đốt lên, một người đứng bên lò hương dập tắt lửa rồi đậy nắp lên, quay người mỉm cười với nàng.
Khói trắng áo đen, trong một thoáng ấm áp cả đêm đông.
"Sao, sao lại đến lúc này?" Đã qua giờ Dậu(*) rồi cơ mà.
(*) Giờ Dậu: 17h - 19h
"Vừa gặp Công Thâu Oa xong, được hắn nhắc nhở một chuyện." Trên mặt Phong Tiểu Nhã có nét lưỡng lự, cuối cùng hỏi, "Muội, từng thấy tuyết dưới trăng chưa?"
Tiếng xe ngựa lộc cộc rõ ràng giữa đêm đông giá rét.
Thân xe hơi lắc, rèm cửa phất phơ, ánh nến trong đèn thuỷ tinh lúc sáng lúc tối khiến lòng người nảy sinh một loại ảo giác.
Ta đang ở đâu? Ta đang đi làm gì?
Tạ Trường Yến nhìn bóng lưng Phong Tiểu Nhã đang đánh ngựa ngoài xe, lòng hoang mang mịt mờ như làn khói toả ra từ lò hương.
Cứ thế khoảng một nén hương trôi qua, lò hơ tay không còn ấm nữa thì xe cũng dừng lại.
Phong Tiểu Nhã mở cửa xe ra: "Đến rồi."
Tạ Trường Yến nhấc váy bước xuống xe, tầm mắt phóng về phía trước, nhất thời sửng sốt.
Một con sông rộng hai mươi trượng đông kết thành băng, uốn lượn về phía trước, xa tít tắp không thấy điểm cuối.
Trời màu xanh đen, sông màu bạc, ở điểm giao nhau giữa chân trời và mặt sông là một đường trắng ánh lên màu lam nhàn nhạt.
Trên đường giao nhau ấy, một vầng trăng to treo lơ lửng trên không.
"Qua đây." Phong Tiểu Nhã chìa tay ra với nàng.
Tạ Trường Yến chần chừ.
Phong Tiểu Nhã bèn bước lên nắm lấy tay nàng, sau đó dẫn nàng đi lên mặt sông.
Gió lạnh rít gào, bàn tay y dịu dàng ấm áp.
"Đây là...!đâu?"
"Hạnh Xuyên."
Một câu nói bất chợt lướt qua trong đầu Tạ Trường Yến.
"Năm ngài ấy mười tuổi, cận kề cái chết.
Dân chúng nghe nói con trai độc nhất của thừa tướng đại nhân bệnh nặng bèn kéo nhau ra Hạnh Xuyên nhân lễ Băng Đăng ngày mười hai tháng mười hai thả đèn Khổng Minh, cầu phúc cho ngài ấy."
Hạnh Xuyên nơi mười năm trước khi bệnh tình Phong Tiểu Nhã nguy kịch, bách tính Ngọc Kinh đã thả đèn cầu phúc cho y, chính là ở đây ư?
Vậy lúc này y dẫn nàng đến đây là có dụng ý gì?
Trống lòng Tạ Trường Yến đập dồn dập.
Song ánh mắt kẻ đầu sỏ này lại chẳng dừng trên sông mà đang chăm chú nhìn trăng tròn trên cao, nét mặt mong chờ.
Bỗng nhiên, bàn tay y siết chặt hơn: "Đến rồi."
Tạ Trường Yến dõi theo tầm mắt y, thấy một bông hai bông rồi vô số bông tuyết rơi xuống.
Ánh trăng mông lung, bông tuyết bàn bạc bay múa, một động một tĩnh, còn y và nàng được bao bọc trong sự ấm áp và bao dung mà trời đất đặc biệt ban tặng.
"Tuyết dưới trăng..." Cuối cùng Tạ Trường Yến cũng hiểu dụng ý của Phong Tiểu Nhã.
Khí hậu Ngọc Kinh khô mát, có thể ngắm trăng sáng, mưa mây bay đến rơi xuống nhân gian hoá thành bông tuyết.
Mặt trăng và tuyết trắng cùng xuất hiện trong một phong cảnh.
"Đẹp thật..." Nàng không khỏi cất lời cảm thán.
"Lão tì hưu như Công Thâu Oa thỉnh thoảng cũng phun ra được vài thứ có ích.
Tuyết dưới trăng cực kỳ hiếm thấy, chúng ta gặp đúng cơ duyên rồi."
Bốn chữ gặp đúng cơ duyên thốt ra từ miệng y mang ý vị sâu xa thật khó miêu tả.
Nàng nghĩ cả đời này cũng sẽ không bao giờ quên khung cảnh ngày hôm nay, vào một đêm đông năm nàng mười ba tuổi, có người dẫn nàng đi ngắm tuyết dưới trăng.
Một nam nhân là "sư huynh" trên danh nghĩa của nàng.
Một nam nhân thuộc về người con gái khác.
Một nam nhân khiến nàng hiểu được một chữ tình.
Một người rõ ràng gần trong gang tấc nhưng xa tận chân trời.
Tạ trường yến bước lên mấy bước, nhìn mặt băng trong suốt như thể làm gương soi, nhìn thấy gương mặt mình rõ ràng trên lớp băng.
Gió thổi mũi nàng đỏ ửng, có lẽ còn cả đôi mắt.
Xung quanh không có người khác nên biểu cảm Tạ Trường Yến hơi