Mầm mống nghi ngờ trong lòng ngọ ngoạy muốn thoát đất ra ngoài nhưng bị nàng đè nén xuống.
Tạ Trường Yến nghiến răng, đứng dậy định xuất phát ngay nhưng khoảnh khắc tay chạm đến cửa, nàng dừng lại.
Ngoài cửa, ở nơi nàng không nhìn thấy có Thiên Ngưu Vệ của bệ hạ.
Nhất cử nhất động của nàng đều nằm trong tầm giám sát của họ.
Vào giờ phút này, vô số ký ức khi cùng đánh cờ với Tạ Hoài Dung lướt nhanh qua trong đầu nàng, từng lời răn dạy của ông ấy vang lên...
"Đợi."
"Nhìn không ra nước cờ của đối thủ, đợi.
Nhìn ra nước cờ của đối thủ, càng phải đợi."
"Đừng nóng lòng vạch trần, đừng gấp gáp hồi đáp, đừng để đối phương biết con đã phát hiện ra rồi."
"Người không giỏi tài mưu lược như con thì chỉ có thể đợi thời cơ chín muồi mới có tia hy vọng giành chiến thắng."
Tạ Trường Yến hít sâu một hơi rồi từ từ mở cửa ra, chuyển hướng đi tới phòng của Trịnh thị.
Sau giờ cơm tối, Tạ Trường Yến và Trịnh thị đi dạo quanh hồ cho tiêu cơm, lúc đang cười nói vui vẻ, Tạ Trường Yến nhảy lên với lấy bông tuyết trên cành cây, kết quả vui quá hoá buồn, nàng đứng không vững, trượt chân rơi xuống hồ nước.
Mặt hồ hiện thành một hố trũng to nuốt chửng nàng.
Trịnh thị hoảng hốt vội vã kêu cứu.
Trong bóng tối, bốn hộ vệ lập tức bay ra từ hai phía, nhảy xuống hồ cứu Tạ Trường Yến lên.
Đợi khi Mạnh Bất Ly nghe thấy tiếng động chạy qua thì Tạ Trường Yến đã được Trịnh thị và nha hoàn đưa vào trong phòng.
"Mau đi đun nước nóng! Mau lên! Vãn Vãn, con không sao chứ?" Trong phòng vang lên tiếng khóc của Trịnh thị.
Mạnh Bất Ly định thần, lập tức quay người rời đi.
Cùng lúc đó, hai nha hoàn ôm y phục và giày tất ướt nhèm nhẹp từ trong phòng ra đi về hướng nhà bếp.
Đến một ngã rẽ, tì nữ đi sau bỗng dừng lại, không vào nhà bếp mà đi đến hậu viện.
Bên ngoài cửa hậu viện có buộc một con ngựa.
Tì nữ nọ ngẩng đầu, đầu tóc nàng ướt đẫm, kết thành những vụn băng nhỏ trong gió rét nhưng đôi mắt nàng nóng rực, chứa đựng quyết tâm phải đạt được mục đích mới thôi.
Không ai khác, nàng chính là Tạ Trường Yến.
Tạ Trường Yến vứt đống đồ ướt đi, phóng lên ngựa vụt đi.
Bản đồ Ngọc Kinh hiện lên rõ ràng trong đầu nàng, nàng men theo con đường nhỏ, đến trước Tử Tiêu quán.
Trời đã tối, đường xá vắng vẻ, cửa quán đóng chặt, có mùi hương hoả thoang thoảng nhưng không có ánh đèn.
May mà trên cao có ánh trăng soi sáng, nàng trông thấy chiếc chuông to treo trên mái nhà, rõ ràng vô cùng.
Tạ Trường Yến để ngựa lại ở con đường cạnh đó rồi tự mình đi một vòng quanh tường rào Tử Tiêu quán.
Phía Bắc quả nhiên là đường cụt, không có lối đi, như vậy muốn vào điện Lăng Quang chỉ có thể đi từ trong quán.
Tạ Trường Yến không dám lỗ mãng, nàng trốn sau một bụi cây, cơ thể run rẩy không ngừng.
Rơi xuống hồ, vội lau người rồi thay đồ của tì nữ lẻn chạy ra ngoài, thúc ngựa lên đường trong gió lạnh...!đến bây giờ nàng mới nhận ra chỗ nào trên người mình cũng đang lên tiếng kêu đau.
Nàng