Cát Tường bước lên bậc thang đá bạch ngọc, đến điện Chấp Minh, nét mặt mang nét lo âu hiếm thấy.
"Bệ hạ."
Trong điện, Chương Hoa đang nghị sự với các học sĩ của Hàn Lâm Viện, hoàng đế còn trẻ, các học sĩ cũng chỉ là các thiếu niên anh tú mới hai mươi mấy, khiến cả cung điện rộng lớn uy nghi hiện ra phần mới mẻ.
Chương Hoa khép tấu thư lại: "Nếu vậy, tháng ba sau xuân tăng thêm võ cử, y cử.
Thêm minh toán, minh pháp(*) vào văn cử.
Các ngươi quay về soạn một bản chương trình, buổi triều sáng ngày mai tuyên đọc."
(*) Minh toán, minh pháp là một trong những môn thi trong chế độ khoa cử của thời Đường, thuộc loại toán học.
"Tuân chỉ." Các học sĩ biết ý lui ra.
Chương Hoa hơi mệt mỏi xoa xoa ấn đường, sau đó mới nhìn sang Cát Tường: "Chuyện gì?"
"Trịnh thị cầu kiến ạ."
"Trịnh nào..." Nói đoạn, mặt Chương Hoa thoáng biến sắc, "Tạ phu nhân?"
"Vâng.
Bà ấy ăn mặc rất trang trọng, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc."
Như Ý đang lim dim bên cạnh nghe vậy thì tỉnh cả ngủ: "Cái gì? Bà ta tới làm gì? Là Tạ Trường Yến lại giở trò gì..." Nói giữa chừng chợt thấy sắc mặt thâm trầm của Chương Hoa, hắn lập tức ngậm miệng.
Chương Hoa nói: "Tuyên đi."
Cát Tường lui ra.
Không lâu sau, Trịnh thị đi vào.
Đây là lần đầu tiên Trịnh thị vào cung, bà ấy mặc phục sức của cáo mệnh(*) tứ phẩm.
Cáo mệnh này không liên quan gì đến con gái mà vì năm đó Tạ Duy Thiện hy sinh vì nước nên được thái thượng hoàng truy phong.
Song, con người Trịnh thị rất khiêm tốn, ở goá nhiều năm nay chưa bao nhiêu dùng đến thân phận này, bởi thế bộ phục sức trang trọng đã nằm dưới rương suốt mười ba năm, lần đầu tiên mang ra mặc.
(*) Cáo mệnh: phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến.
Năm xưa y phục được cắt may theo vóc người, nay giống như một cái túi to, mắc trên cơ thể hao gầy như có thể bị cơn gió thổi bay đi bất cứ lúc nào.
Chương Hoa nhìn bà ấy bước tới, trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng ngày ấy bà dốc hết dũng khí bước tới trước mặt "Phong Tiểu Nhã" nhắc nhở chàng chú ý chừng mực.
Biểu cảm của bà ngày đó giống y như ngày hôm nay.
Trái tim chàng run lên, dự cảm được chuyện Trịnh thị sắp nói.
Quả nhiên, Trịnh thị bước vào điện, cung kính quỳ xuống hành đại lễ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào chàng, ánh mắt sáng như hai ngọn lửa.
"Thiếp có tội, xin bệ hạ trách phạt."
Như Ý bên cạnh tròn mắt kinh ngạc.
Chương Hoa không tỏ vẻ gì: "Phu nhân có tội chi?"
Trịnh thị lấy từ trong tay áo ra một cuộn hôn thư vẽ rồng thêu phượng, nói: "Luật triều ta quy định, hai nhà liên hôn, đã báo hôn thư mà nuốt lời, phạt sáu mươi trượng.
Mà nay thiếp chối từ hôn ước của hoàng gia, tội nặng thêm một bậc."
Lần này không chỉ Như Ý há hốc mồm mà người chín chắn như Cát Tường cũng ngạc nhiên ra mặt.
Trong mắt Chương Hoa loé lên một tia thảng thốt nhưng rất nhanh đã lặng mất tăm.
Chàng ngồi ngay ngắn trên long ỷ: "Lý do?"
"Tiểu nữ xuất thân thấp hèn, tính cách thẳng thắn lỗ mãng, tuy được danh sư dạy dỗ nhưng chậm chạp ngu dốt, không có tiến bộ.
Nếu con bé làm hậu, một là vô mưu thiếu trí khó lòng phục chúng, hai là tuỳ tính buông thả khó gánh trách nhiệm, ba là mềm yếu dễ dãi khó kề cận bên vương.
Thay vì đợi một ngày con bé gây ra đại hoạ liên luỵ toàn tộc, chi bằng nay thiếp nhận tội từ hôn này.
Xin bệ hạ thành toàn!" Trịnh thị dứt lời, dập đầu xuống đất.
Chương Hoa nhìn chằm chằm bà ấy, mặt không biểu cảm.
Cát Tường và Như Ý quay sang nhìn thấy nét sợ hãi trong mắt đối phương.
Trịnh thị vẫn đang dập đầu, không hề dừng lại.
Chương Hoa cũng không kêu bà ấy dừng.
Thế là nhất thời trong điện Chấp Minh chỉ còn tiếng dập đầu của Trịnh thị, từng tiếng từng tiếng như đập vào lòng người.
Cát Tường bỗng quay người, lặng lẽ lui ra ngoài.
Bàn tay đặt trên long ỷ của Chương Hoa cuối cùng cũng hơi động đậy, sau đó chàng đứng dậy, bước thẳng đi không nhìn Trịnh thị lấy một cái.
Trịnh thị hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn chàng sắp biến mất ở cửa ngách, gọi theo: "Bệ hạ! Bệ hạ!"
Nhưng Chương Hoa làm như không nghe thấy, cứ thế biến mất sau cửa.
Chỉ còn Như Ý và Trịnh thị bốn mắt nhìn nhau.
Như Ý nói: "Tạ phu nhân, dám từ chối hôn ước của hoàng đế, người là người đầu tiên từ cổ chí kim đấy."
Trịnh thị cắn răng, tiếp tục dập đầu.
Như Ý nhìn bà ấy, thở dài lẩm bẩm: "Thật là mẹ nào thì con nấy mà.
Ngày tháng yên ổn không chịu, cứ phải giày vò làm gì chứ..."
Chương Hoa bước nhanh vào Noãn Các, thay thường phục ra.
Động tác của chàng mất khống chế trở nên nóng nảy, đai lưng tháo mãi không ra, chàng dứt khoát giật đứt ném xuống đất.
Sau đó thay áo may và guốc gỗ, đi vào phòng bướm.
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, chàng tựa lên cửa, từ từ nhắm mắt lại.
Ánh nắng từ giếng trời rọi lên mặt chàng như dòng nước vô thanh vô tức, tỉ mẫn mà nhẫn nại tẩy rửa những vết bẩn tích tụ trong từng đường vân kẻ hở.
Dưới không gian tràn ngập màu xanh.
của phòng bướm, những sóng lòng bị cố ý giấu đi dần dần chìm vào tĩnh lặng.
Lúc này, một giọng nói vang lên: "Lần trước thấy ngài thế này là ba năm trước, khi thái thượng hoàng muốn xuất gia."
Chương Hoa mở bừng mắt, gợn sóng còn sót lại vẫn chưa lắng xuống hoàn toàn, đôi mắt trông vẫn hơi thẫn thờ.
Người vừa lên tiếng đứng dậy sau bụi cây, chính là Phong Tiểu Nhã.
Hoá ra bên ấy đặt một chiếc trường kỷ, y xem kỷ như giường, không biết ngủ được bao lâu rồi, bây giờ vừa tỉnh dậy, ngồi ngay ngắn nhìn Chương Hoa.
Chương Hoa nhíu mày: "Sao ngươi ở đây?".
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
"Ta đang mất tích."
"Trẫm biết ngươi giả vờ trúng kế mất tích, hoá ta trong tối địch ngoài sáng, nên mới để ngươi trốn trong cung.
Nhưng hình như trẫm chỉ cho ngươi mượn điện Lăng Quang mà thôi, không phải ở đây."
"Điện Lăng Quang tối tăm lạnh lẽo quá, nơi này hoa nở rực rỡ thích mắt hơn nhiều." Phong Tiểu Nhã nói đoạn, cầm một