Lần này, bức hoạ thuận lợi được tháo ra.
Chương Hoa nhìn sang Trịnh thị.
Cảm nhận được ánh mắt của chàng, Trịnh thị buông tay con gái, quỳ xuống trước Chương Hoa: "Bệ hạ, lời thiếp từ tận đáy lòng, mạo phạm long uy, mong thánh thượng thứ lỗi.
Tư chất Trường Yến khó làm vợ vua, khấn xin bệ hạ thành toàn, từ mối hôn sự này, ban cho con bé hồi hương."
Điện Chấp Minh lặng ngắt như từ.
Lần này, không còn tiếng khóc của Trịnh thị nữa.
Như Ý mở to mắt liếc dọc liếc ngang, lúc nhìn Tạ Trường Yến lúc nhìn Yên vương, rồi lại nhìn Cát Tường, Cát Tường bèn đáp lại hắn với ánh mắt "chớ có lắm lời".
Chương Hoa chà tay lên đầu rồng, hoa văn lồi lõm lại đâm vào da thịt, chàng thẫn thờ nghĩ: chiếc long ỷ này cấn tay quá, có nên đổi tạo hình khác không? Nhưng Công Thâu Oa đi rồi, Cầu Lỗ Quán nhất thời chưa trùng tu xong, thế thì tìm ai làm đây? Kỹ thuật điêu khắc của Trường Yến không tệ, tiếc là nàng cũng sắp đi rồi...
Đột nhiên nghĩ đến đây, trái tim chàng bỗng thắt lại như khung cửi bị lỗi, một sợi chỉ đứt ra khiến cả tấm vải cũng phải kéo tơ.
Chương Hoa quả quyết nói: "Trẫm chuẩn tấu.
Tuyên Lễ bộ và Hàn Lâm Viện thụ lý việc này.
Còn về một trăm hai mươi trượng."
"Ta chịu thay mẹ." Tạ Trường Yến quỳ thẳng dậy.
Trịnh thị vội nói: "Không được, lời mối mai là trách nhiệm của cha mẹ, tuyệt đối không thể để con..."
Tạ Trường Yến nắm tay bà ấy, mắt nhìn sang Chương Hoa trên long ỷ, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Là con vô dụng khiến bệ hạ thất vọng, làm mẫu thân lo lắng.
Tất cả là lỗi của Trường Yến, mẹ có bệnh trong người không chịu được cực hình.
Xin hệ hạ hỏi tội mình ta, chớ trách người khác.".
Ánh mắt Chương Hoa nhấp nháy: "Trượng hình ngoài tổn thương da thịt ra thì chẳng có tác dụng gì.
Tước bỏ hiệu cáo mệnh của Trịnh thị, giáng làm thứ dân, hôm nay cho hồi hương cùng con gái Tạ Trường Yến, cả đời không được vào kinh.
Con cháu Tạ thị không được tham gia khoa cử.
Khâm thử."
Tạ Trường Yến hít sâu một hơi, ngẩn người nhìn Chương Hoa.
Dường như đã thấm mệt, Chương Hoa không nói thêm gì mà phất tay áo rời đi.
Tạ Trường Yến ngơ ngẩn giây lát rồi chầm chậm cúi gập người xuống dập đầu: "Tạ...!chủ long ân."
Chính ngọ hôm nay, tuyết đã ngừng rơi đọng thành một lớp thật dày phủ khắp kinh thành.
Trên xe ngựa từ hoàng cung về Tri Chỉ Cư, Trịnh thị và Tạ Trường Yến ngồi đối diện nhìn nhau im lặng.
Cứ thế một lúc lâu sau, Trịnh thị chợt lên tiếng: "Chết tâm chưa?"
Khoé môi Tạ Trường Yến nhếch nhếch như cởi bỏ gánh nặng ngàn cân.
Nàng tựa đầu lên khung cửa, nhìn khung cảnh bên ngoài qua tấm màn bay lất phất, nhìn điện Chấp Minh xa dần xa dần, trong lòng không có luyến tiếc, chỉ có thương xót.
"Con đó, thật là gan tày trời..." Trịnh thị xoa xoa mặt mình, xóa tan nỗi lo sợ còn sót lại, "Dám lấy chuyện từ hôn ra thăm dò tâm ý của thiên tử, từ cổ chí kim chắc cũng chỉ có mình con đó."
"Con làm càng như vậy mà mẹ còn diễn kịch với con?"
Trịnh thị mỉm cười, giơ tay vén tóc nàng ra sau tai: "Ngoài mẹ ra còn ai có thể giúp con được chứ?"
Tạ Trường Yến nhìn mẫu thân, trái tim đã chìm vào trong tuyết dần dần được sưởi ấm.
Đêm qua, nàng và Trịnh thị nói chuyện cả đêm, nàng kể hết những chuyện xảy ra giữa mình và Chương Hoa với mẫu thân, sau đó hỏi bà ấy, nàng nên làm thế nào.
Trịnh thị cười đáp: "Còn phải xem con muốn gì.
Nếu con muốn được kính trọng, an ổn, phú quý, vậy thì xem hoàng hậu như một chức trách mà làm, không vì tư chỉ vì công, xem mình giống như một nữ thừa tướng vậy."
"Mẹ cũng làm như vậy ư?"
"Phải, hai mươi ba năm, cần cù tận tuỵ, làm cũng không tệ."
"Vậy nếu con muốn ân ái đến bạc đầu thì sao?"
Ánh mắt Trịnh thị nhìn nàng đầy đau xót: "Vậy thì, đổi một phu quân khác thôi."
"Bệ hạ không được sao?"
"Không được."
"Vì sao?"
"Bởi vì ngài ấy đã nói rõ với con rồi.
Vả lại...!ngài ấy thật sự...!là một hoàng đế tốt."
Con người Chương Hoa bởi vì ràng buộc mà chôn vùi trái tim mình vào nơi sâu thẳm.
Cũng vì ràng buộc nên không thể cho phép mình phạm sai lầm.
Chuyện quân vương vì yêu một cô gái mà không lên buổi chầu sớm chắc chắn không bao giờ xảy ra với chàng.
Làm hoàng hậu của chàng sẽ rất khổ rất khổ.
Tạ Trường Yến nghe lời mẫu thân nói mà im lặng hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên: "Nhưng mà, con vẫn muốn thử."
Trước kia nàng cho rằng mình có thể đảm đương chức trách của hoàng hậu vì không có tình cảm với Yên vương.
Nhưng nay biết Yên vương chính là "Phong Tiểu Nhã", biết rằng một cuộc hôn nhân không có tình yêu đáng sợ thế nào.
Đời người ngắn ngủi mấy mươi năm, nếu không yêu thì đời trải qua như thế nào đây?
Đạo lý quốc gia thiên hạ nàng đếu hiểu nhưng vẫn muốn cầu mong...
Cầu mong một đoạn truyền ký đế hậu yêu thương, cùng sát cánh bên nhau.
Thế nên, nàng và Trịnh thị diễn một vở kịch trong điện Chấp Minh ngày hôm nay.
Nàng muốn xin ở Chương Hoa một lời hứa.
Thế nhưng Chương Hoa...!không cho.
Kết cục thê thảm đến thế.
Nhưng dường