Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Tạ Trường Yến trầm tư giây lát, cười nói: "Muốn tìm ngài ấy là chuyện khó còn hơn lên trời nhưng ngài ấy tìm con thì rất dễ dàng."
"Con muốn dụ ngài ấy tới? Bằng cách nào?"
Tạ Trường Yến nháy nháy mắt.
Nàng chạy khắp các tiệm xe trên trấn, cuối cùng tìm được một chiếc ưng ý ở một nhà nọ.
Thùng xe dài gần một trượng, rộng năm tấc, vô cùng to.
Nhưng do để lâu không bảo dưỡng nên trông bẩn vô cùng, có vài chỗ còn lên nấm mốc.
"Năm trước có một vị khách tới đặt chiếc xe này, bảo là dùng để chở quan tài.
Nhưng mà giao tiền xong mãi không thấy đến lấy, chúng ta hối thúc rất lâu cuối cùng người ta nói là không cần nữa, bây giờ chỉ dùng làm chỗ chứa đồ linh tinh."
Tạ Trường Yến sờ mó hết mọi ngóc ngách trên dưới thùng xe, trầm ngâm nói: "Ta muốn cải tạo một chút."
"Không thành vấn đề.
Lưu sư phụ ông qua đây, khách nói muốn cải tạo xe." Nhà tiệm gọi một lão thợ mộc tới.
Tạ Trường Yến nói ra yêu cầu xong, ai nấy đều tròn xoe mắt.
"Sao thế? Không được à?" Tạ Trường Yến hỏi.
"Được thì được nhưng mà...!trước nay không ai làm vậy cả." Lão thợ mộc khó xử.
Tạ Trường Yến mím môi cười: "Bây giờ có rồi."
Lão thợ mộc gọi vài đồ đệ tới bắt đầu cải tạo xe ngựa dưới sự chỉ dẫn của Tạ Trường Yến.
Do cần hoàn thành sớm nên sản phẩm làm ra rất thô sơ nhưng miễn cưỡng tính là đạt yêu cầu.
Thân xe quét lại nước sơn, thêm ngói trên nóc, biến thành một căn phòng nho nhỏ.
Trong phòng chia thành hai phần trước sau, phần trước đặt trường kỷ nhuyễn tháp để nghỉ ngơi, phần phía sau có bình phong chắn lại làm thành phòng ngủ, hai người chung một phòng vẫn dư sức.
Dưới giường ngủ là đủ loại ngăn kéo, bên trong để những món đồ lặt vặt.
Tuy không gian nhỏ nhưng cái gì cũng có, tủ quần áo, bàn trang điểm, chén trà, bàn cờ và những món trang trí khác đều được đóng đinh cố định trên xe, còn chuẩn bị cả bô và chậu rửa mặt.
Điểm đặc biệt là trên nóc xe có gắn có một cái thùng to dùng để chứa nước, có ống dẫn thông thẳng vào chỗ chậu rửa mặt trong xe, tiện để lấy nước rửa mặt khi xe chạy.
Ngoài ra, vách xe sau đặt ba hàng cung tên, ấn vào cơ quan có thể ngăn cản tấn công từ phía sau.
Trục bánh xe đặt ba tấc lưỡi dao, bình thường sẽ thu lại trong bánh xe, lúc cần thì ấn xuống có thể phát động lúc nguy cấp.
Đây một chiếc xe mới kết hợp từ xe chiến và xe phòng.
Lưu sư phụ làm nghề mộc bốn mươi năm, đây là lần đầu tiên chế tạo đặc biệt mới lạ thế này.
Điều đáng kinh ngạc hơn là Tạ Trường Yến mới nhiêu đấy tuổi mà hiểu biết về kết cấu xe ngựa còn nhiều hơn ông ấy.
"Xin hỏi...!người cải tạo xe này là để làm gì thế?" Lưu sư phụ do dự một lúc, không kiềm được tò mò hỏi.
Sau đó thấy tiểu cô nương kỳ quái ấy mỉm cười: "Dùng xe thay nhà, đi khắp nơi nhìn ngắm, tiện bề hấp dẫn sự chú ý của người nào đó."
Một chiếc xe ngựa nổi bật thế này chắc chắn sẽ truyền tới tai Công Thâu Oa.
Làm sao hắn có thể không đến xem cho được?
Tạ Trường Yến nắm chắc mười mươi việc này, nhưng điều nàng không chắc là...!giá cải tạo xe không hề rẻ, nhà tiệm có chịu ưu đãi cho nàng hay không.
Nàng lấy hết dũng khí đi gõ cửa phòng ông chủ hàng xe, thương lượng chưa đến nửa tuần hương thì đã bị hai người đầy tớ đuổi ra ngoài.
"Không có tiền mà ngươi còn yêu cầu này yêu cầu nọ?" Ông chủ tức muốn xì khói.
"Ta có thể tặng bản vẽ của xe cho ông, ông cứ chế tạo theo đó chắc chắn có thể tìm được khách mới, tiền vào như nước."
"Phì! Ngoài người điên như ngươi thì còn ai thèm cái xe đó? Cút cút cút! Đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi nữa, phí hết thì giờ của bọn ta!"
Tạ Trường Yến nóng ruột nói: "Vậy bây giờ chiếc xe đó phải làm sao?"
"Khi nào ngươi gom đủ tiền thì lại chuộc! Cút đi!"
Tạ Trường Yến bị đuổi ra khỏi cửa tiệm.
Lưu sư phụ đứng ở xa xa nhìn nàng, định nói gì đó nhưng cuối cùng đành thôi.
Xe không bán được, ông ấy cũng không lấy được tiền công, công sức làm mấy hôm nay coi như uổng phí.
Tạ Trường Yến cảm thấy rất có lỗi với ông ấy.
Trước đây nàng không hề cho rằng tiền là vấn đề.
Tạ gia tiết kiệm, mẹ có bổng lộc, ăn mặc không cần lo.
Sau khi vào kinh, mọi chi tiêu đều tính vào sổ của triều đình, tiền tài càng là vật ngoài thân.
Đợt này rời kinh, xe ngựa là bệ hạ chuẩn bị, khách đ/iếm cũng là bệ hạ bỏ tiền, nên mãi đến bây giờ mới nhận ra tiền trên người nàng và mẹ còn không đến hai lượng vàng.
Hai lượng vàng đủ để ngồi thuyền về Ẩn Châu, nhưng muốn mua một chiếc xe thì còn lâu mới đủ.
Bởi thế, sau khi trả trước một lượng vàng đặt cọc, Tạ Trường Yến bắt đầu sầu não.
Sầu rồi sầu, sầu đến tận bây giờ: xe đã xong nhưng không còn tiền dư thanh toán.
"Cam La biện giải cứu tổ phụ, Phùng Huyên gõ kiếm được cả xe cá(*).
Sao tới lượt mình, tài ăn nói không có tác dụng vậy?" Đến cả thánh chỉ của thiên tử nàng còn từng biện luận thuyết phục nổi, thế mà không thuyết phục được ông chủ tiệm xe giảm cho mười lượng vàng.
(*) Thần đồng Cam La châm chọc Tần Thuỷ Hoàng cứu ông nội.
Tích Phùng Huyên làm thực khách nhà Mạnh Thường Quân.
Tạ Trường Yến thở dài, đứng dậy phủi bụi rồi quyết định về khách đ/iếm.
Không có tiền đồng nghĩa với không có xe, không có xe đồng nghĩa không có Công Thâu Oa, không có Công Thâu Oa đồng nghĩa không có tương lai.
Rầu ghê...
Tạ Trường Yến vừa đi vừa nghĩ làm sao để có tiền, bất giác tự cười mình, nếu ngũ bá bá biết nàng biến thành người vật chất như vậy không biết sẽ có vẻ mặt gì.
Nhưng mà, bây giờ nàng không còn là hoàng hậu nữa, e là ngũ bá bá nhìn cũng lười nhìn nàng.
Mới bước vào khách đ/iếm, còn chưa đến viện đã nghe tiếng ồn ào phía trong đó.
Tạ Trường Yến giật mình, tưởng mẹ xảy ra chuyện gì, lập tức xông vào.
Một đám người túm tụm trước cửa viện đang tặc lưỡi khen ngợi.
"Nở rồi! Nở rồi này! Ba đoá đấy!"
"Sống thật rồi này! Không ngờ đời này còn có thể thấy được hoa