Trên xe ngựa, Như Ý tỏ ra vô cùng hưng phấn: "Bệ hạ! Người đánh đàn là một cô nương rất trẻ, nếu không có vết bớt đỏ trên mặt thì hẳn là tuyệt thế mỹ nhân rồi! Ngài nói xem nàng ấy với Hạc Công ai đánh đàn hay hơn?"
"Đương nhiên là Hạc Công." Cát Tường đáp.
"Đệ mà biết cái gì?" Như Ý lườm Cát Tường, "Ta cảm thấy vị cô nương này đàn hay hơn, bệ hạ nghe đến sắp khóc tới nơi rồi, lúc bệ hạ nghe Hạc Công đánh đàn có khóc bao giờ đâu."
Chương Hoa nói: "Đúng là Tiểu Nhã giỏi hơn một bậc."
"Tại sao vậy ạ?"
"Bởi vì cô nương này tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm còn ít, nghe âm đoán người, chắc hẳn là một cô nương được gia đình bảo vệ rất tốt." Thấy Như Ý vẫn chả hiểu gì, Chương Hoa bèn cười nói, "Khúc Hoạch Lân lúc nãy nếu đổi lại là Tiểu Nhã đàn, trẫm sẽ không muốn khóc mà mọi ý niệm sẽ tan thành tro."
Như Ý ngẩn người như ngộ ra gì đó.
Cát Tường chuyển chủ đề nói: "Bệ hạ, bây giờ chúng ta đến dịch trạm ư?"
"Ừ."
"Vậy chuyện tìm Tạ cô nương..."
"Đợi." Chương Hoa vén rèm xe ra, nhìn gió nổi mây trôi trên bầu trời, thấp giọng nói, "Nơi này sắp sửa đại loạn.
Động không bằng tĩnh."
Chương Hoa đến dịch trạm không lâu thì nhận được thiệp mời của Trình vương.
Chàng lật qua lật lại tấm thiệp mời in vật tượng trưng màu bạc một hồi lâu rồi ra hiệu bằng mắt với Cát Tường.
Cát Tường liền gọi một ám vệ vào: "Nói hết những tin tức ngươi nghe ngóng được ra đây."
"Vâng ạ.
Chúng thuộc hạ nghe ngóng được Nghi vương cũng đích thân đến Trình quốc, giữa đường bị rơi xuống nước, được sứ thần của Bích quốc cứu lên.
Bích quốc phái Đông Bích Hầu Giang Vãn Y và đại tướng quân Phan Phương đi sứ.
Theo đoàn còn có một tiểu cô nương tên Ngu thị, nghe nói là sư muội của Giang Vãn Y, rất có tiếng nói trong đoàn sứ thần."
Chương Hoa nghe xong vốn không để ý mấy.
Ai ngờ, ám vệ nói tiếp: "Chính là người đánh đàn ở cửa hiệu đàn vừa rồi."
Cát Tường ngạc nhiên: "Trùng hợp vậy sao?"
"Không chỉ vậy, cô nương đó còn có giao tình thâm sâu với Nghi vương, đêm qua Trình tam hoàng tử hẹn riêng cô nương ấy đến dự yến, cả đêm không về, sáng nay là Nghi vương đích thân đến đón."
Chương Hoa bật cười: "Vậy à? Người có thể khiến Hách Dịch quan tâm như thế chắc chắn không phải chỉ vì tài đánh đàn.
Sớm biết vậy đã ra ngoài gặp một cái rồi."
Cát Tường khó hiểu: "Trình đại hoàng tử nói ngài ấy đang đợi Ngu thị, vì sao chứ?"
Chương Hoa xoay tấm thiệp có hình ngân xà trên tay, cười nhạt: "Xem ra Trình vương sống không lâu nữa rồi."
Cát Tường giật mình: "Ý của bệ hạ là ba vị hoàng tử tranh quyền, Bích quốc ủng hộ...!Lân Tố?"
"Tám chín phần."
"Vậy...!Nghi vương thì sao?"
Chương Hoa trầm ngâm giây lát: "Về bản chất Hách Dịch là thương nhân, ai cho hắn lợi ích cao nhất thì hắn ủng hộ người đó."
"Vậy...!bệ hạ ngài thì sao ạ?"
Chương Hoa hỏi ngược lại hắn: "Ngươi thấy sao?"
Cát Tường đánh bạo nói: "Chắc chắn bệ hạ muốn chọn người có đức có tài."
"Ồ? Tại sao?"
"Chỉ có vậy người đó mới có thể giúp ngài và Tạ cô nương đối phó Như Ý Môn."
Chương Hoa nhìn Cát Tường rồi ngoái đầu nhìn Như Ý đang ngủ say sưa, rõ ràng là huynh đệ sinh đôi, hai gương mặt y chang nhau, một thanh khiết như nước của Như Ý, một sáng tỏ như gương của Cát Tường.
Chàng vỗ vỗ vai Cát Tường: "Trí khôn của hai huynh đệ ngươi dồn hết lên người ngươi rồi."
Cát Tường liếc nhìn Như Ý đang ngáy khò khò, phì cười.
"Đi thôi." Chương Hoa mỉm cười, "Đi thăm Trình vương đoản mệnh nào."
Lúc Chương Hoa vào Trình cung gặp Minh Cung, ông ta đang ngồi trên ghế tắm nắng.
Nửa năm trước, vị đế vương dã tâm bừng bừng này đột nhiên trúng gió ngã bệnh, từ đó bệnh chẳng hề thuyên chuyển.
Trên mặt ông ta có hai nếp hằn rất sâu bên hai cánh mũi, đuôi mắt xệ, trông như một con báo già nhăn mặt nhíu mày.
Hầu hạ bên cạnh ông ta chỉ có hai cung nữ xinh xắn.
"Bệ hạ, Yên vương đến rồi." Một cung nữ ghé sát tai ông nói.
Minh Cung chầm chậm quay đầu lại nhưng ánh mắt không có tiêu cự lướt qua Chương Hoa, nhìn về phía xa, không lên tiếng.
Cung nữ hơi bối rối nói với Chương Hoa: "Bệ hạ vừa uống thuốc xong, có thể buồn ngủ rồi..."
"Không sao, trẫm ngồi đây với ngài ấy." Chương Hoa vén áo bào, ngồi xuống cạnh Minh Cung.
Hai cung nữ đưa mắt nhìn nhau.
Chương Hoa nói: "Trà đâu? Sao nào? Bệ hạ các ngươi không uống trà thì trẫm cũng không được uống sao?"
Một cung nữ hốt hoảng đi lấy.
Cung nữ còn lại quỳ dưới chân Minh Cung, đấm bóp cho ông ta.
Nhất thời, trong hoa viên một bề tĩnh lặng, chỉ có tia nắng mùa hạ chiếu xuống khiến người ta muốn ngủ thiếp đi.
Chương Hoa lại nhìn Minh Cung, nhớ lại năm mình sáu tuổi suýt chút nữa thì bị người của Như Ý Môn bắt giao cho ông ta, nay trông thấy bộ dạng mất hết sinh khí này mà không khỏi thở dài.
Tứ quốc giao tranh, Trình vương nuôi dưỡng lực lượng đã lâu, định công đánh Nghi quốc.
Còn Yên dưới bàn tay bày bố của chàng, tạo thuyền tăng binh lực, dự định thừa cơ diệt Trình quốc, không ngờ phe Trình gãy cánh đột ngột như thế.
Một trận đại chiến cứ thế thành không, Trình vương ngã xuống nhưng Trình quốc tạm thời được an toàn...!Huyền cơ bên trong thật khiến người ta cảm khái.
Nếu chàng không đoán sai thì Trình quốc hiện tại đã rơi vào nội loạn giành ngôi, bề mặt sóng yên biển lặng nhưng bên dưới cuồn cuộn sóng ngầm.
Vị hoàng tử có khả năng giành chiến thắng nhất chắc chắn là người được Như Ý Môn ủng hộ.
Thậm chí, Như Ý Môn ngửi được mùi nguy hiểm từ Yên nên ra tay lật đổ Minh Cung ngông cuồng, dự định bồi dưỡng một tân đế nghe lời hơn.
Vậy, ai sẽ là con rối tiếp theo của bọn họ? Lân Tố? Hàm Kỳ? Hay Di Phi?
Minh Cung hẹn gặp chàng liệu có ý đồ gì?
Đáng lý ra Minh Cung đã bệnh tới mức này, mất đi quyền làm chủ trong tay