Khoảnh khắc thuyền nổ, ý thức của Tạ Trường Yến trở nên mơ hồ.
Cảm thấy như có một giọng nói rất nhẹ ở xa xa, sau đó từ từ chìm xuống, lúc sắp tiếp đất thì có một người nhào đến ôm lấy nàng, mang đến nhiệt độ ấm áp quen thuộc.
Mở mắt ra, người đó quả nhiên là Chương Hoa.
Chương Hoa há miệng như muốn nói gì đó với nàng nhưng nàng không nghe thấy gì cả, hai cánh tay bị phế nặng tựa ngàn cân, chực kéo nàng xuống vực thẳm.
"Trường Yến! Trường Yến!" Chương Hoa vỗ vỗ gò má nàng, đôi mắt Tạ Trường Yến nửa khép nửa mở, không có tinh thần.
Bốn bề lửa cháy rừng rực, từng đợt sóng nhiệt cuồn cuộn ập tới.
Chương Hoa cố gắng nén nhịn cơn đau nơi tim, ôm Tạ Trường Yến xuyên qua đám lửa, chạy đến khoang thuyền ở cuối cùng.
Lúc này, khoang không thấm nước đã phát huy tác dụng.
Thân thuyền lìa ra một phần ba, lúc lửa và nước ùa vào vẫn còn vài khoang bình an vô sự.
Nhưng thông đạo nhỏ hẹp, khói lửa mịt mù, máu trên vết thương nhỏ tí tách xuống nền đất, võ công của Chương Hoa không tệ nhưng chỉ đi chừng mười trượng mà gian nan như vượt ngàn dặm núi sông.
Cuối cùng chàng cũng đến được khoang cuối cùng nhưng chẳng còn sức lực đâu để đá cửa ra, hai chân khuỵu xuống ngay trước cửa.
Chương Hoa không cam tâm nhìn cánh cửa gần trong gang tấc, chàng nghiến răng, dùng chút sức lực cuối cùng trên vai đẩy cửa ra, ôm Tạ Trường Yến ngã nhào vào trong.
Trán Tạ Trường Yến đập mạnh xuống đất, đầu óc cũng tỉnh táo lại đôi chút.
Nàng quét mắt nhìn Chương Hoa đã sức cùng lực kiệt và hoàn cảnh hiện tại của mình, cánh tay không có sức, nàng bèn lấy chân móc lấy cơ quan của thuyền mẹ con.
Cơ quan kêu cọt kẹt một tiếng, cửa thuyền con mở ra.
Bấy giờ, thân thuyền lại chấn động, phát nổ lần thứ hai.
Hai người lăn qua lăn lại trong khoang, không với tới cửa của thuyền con.
Nhác thấy lửa sắp bén tới, nếu không rời đi ngay thì cả hai đừng hòng chạy thoát.
Chương Hoa nghiến răng lăn qua ôm lấy Tạ Trường Yến, cố sức ném nàng vào trong thuyền.
Tạ Trường Yến lặng nhìn Chương Hoa, chàng mỉm cười với nàng: "Đi!"
Ngọn lửa từ sau lan tới, nhanh chóng đốt cháy y phục và tóc chàng.
Chương Hoa thầm thở dài, trong đầu trống rỗng, vào thời khắc sinh tử, chàng chẳng nghĩ được gì cả, cũng không muốn nghĩ nữa.
Trong tầm mắt chỉ có gương mặt đầm đìa nước mắt của Tạ Trường Yến.
Một giây sau, một chiếc lưới to đột nhiên bắn ra, bọc lấy người Chương Hoa, kéo chàng vào trong thuyền.
Ngay sau đó, cửa thuyền đóng lại, Tạ Trường Yến đạp cơ quan thứ hai, thuyền con như cá, tách khỏi thuyền mẹ, chìm xuống dưới biển.
Lúc này, thuyền đỏ phát nổ lần thứ ba, nổ ngay vị trí khoang thuyền cuối cùng, mượn lực đó, thuyền con bị đẩy ra xa hơn mười trượng rồi từ từ nổi lên, xuất hiện bên ngoài vòng bao vây.
Trên thuyền Yên phụ trách bao vây thuyền đỏ, một binh sĩ nhìn về phía này, song, thuyền con chỉ to chừng một chiếc giường, trôi nổi trên biển không hề nổi bật, bởi vậy hắn chỉ tưởng là mảnh vỡ thuyền, không nghĩ nhiều, sau đó quay đầu đi.
Thuyền con cứ thế trôi ra khỏi eo biển Trường Đao.
"Bệ hạ..." Tạ Trường Yến áy náy vô cùng.
"Lời xin lỗi để sau đi.
Ở đây có thuốc không? Vết thương của trẫm..." Chương Hoa kiên trì đến giờ, cuối cùng không thể đè nén được vị ngọt tanh trong cổ họng nữa, phun ra mấy ngụm máu.
Tạ Trường Yến cố gắng xoay người, đạp mở ngăn kéo ở đuôi thuyền, bên trong la liệt các lọ gỗ.
"Chỉ có thuốc cầm máu..."
"Đủ rồi." Chương Hoa bò qua lấy lọ gỗ ra, Tạ Trường Yến định giúp nhưng khổ nổi hai cánh tay không thể nhúc nhích.
Chương Hoa tự băng bó vết thương cho mình rồi băng bó giúp nàng.
Đến khi xong việc, cả hai đầm đìa mồ hôi.
Mãi đến giờ phút này, niềm vui sống sót sau kiếp nạn mới dâng trào trong lòng, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Chương Hoa nháy mắt hỏi: "Giật gân không? Kích động không?"
"Thật phải cảm tạ sự sáng suốt của thầy, nếu không lần này...!Xin lỗi bệ hạ, bây giờ có thể nói lời xin lỗi chưa?"
Chương Hoa thôi cười, im lặng nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm mà ẩn chứa sự dịu dàng: "So với xin lỗi, trẫm muốn biết hai tháng qua nàng đã trải qua những gì hơn."
Hai tháng qua à...
Tạ Trường Yến thở dài.
"Vậy phải kể từ lúc gặp công chúa Di Thù..."
Ngày mùng bảy tháng tư, nàng đến nơi hẹn với thân phận Thập Cửu Lang, nhưng người nàng gặp không phải đại hoàng tử Lân Tố mà là công chúa Di Thù.
Thế cũng thôi đi, nàng là khách còn chưa nói gì, trái lại Di Thù tỏ ra rất thất vọng: "Không ngờ Thập Cửu Lang đỉnh đỉnh đại danh hoá ra lại là nữ."
Nàng cười đáp: "Nữ tử du ngoạn, viết sách quá kinh hãi thế tục, nên đành dùng bí danh."
"Cũng phải.
Người đời hà khắc với nữ tử hơn nam tử rất nhiều." Không biết có phải câu nói này làm công chúa cảm thấy đồng cảm chăng mà sau đó hai người bắt đầu nói từ thôn Nam Oa và suối Sinh Tử, nói rất nhiều.
Ban đầu Di Thù nghe rất vui, nhưng càng về sau nét mặt dần nặng nề, cuối cùng lặng thinh.
Sau đó, nàng ấy tiễn Tạ Trường Yến về khách điếm Vân Tường.
Trước khi xuống xe thì chợt hỏi: "Thập Cửu Lang quân, nếu như có một ngày ta có thể thay đổi quan điểm trọng nam khinh nữ của người đời thì Trình...!phải chăng sẽ được cứu?"
Tạ Trường Yến hơi ngạc nhiên, thận trọng suy nghĩ một hồi mới đáp: "Cái này phải làm rồi mới biết được."
Tạ Trường Yến xuống xe, chắp tay hành lễ với Di Thù.
Lúc này, mắt chợt liếc thấy một người.
Người nọ mặc áo trắng, đi qua con phố đối diện, dù chỉ trông thấy một bóng hình nghiêng nghiêng nhưng đã khiến Tạ Trường Yến ngỡ ngàng không thôi.
Nàng vội vàng quay đầu nhưng người áo trắng đã biến mất rồi.
Di Thù ló đầu ra hỏi: "Sao thế?"
"Không, không có gì." Hoa mắt rồi,