Vì thế, Tạ Trường Yến đến bến cảng thử thuê một con thuyền, giả vờ sắp phải đi.
Nếu mục đích của đối phương là giữ chân nàng thì chắc chắn sẽ không để nàng như ý.
Quả nhiên, đêm đó nhà ông chủ có việc, chuyến tàu bị huỷ.
Sau khi kiểm chứng điều này, suy ngẫm lại: ai là người luôn muốn giữ chân nàng?
Hồ Trí Nhân.
Ai là người có thể biết chính xác thời điểm nàng đến nhà Ông thị?
Hồ Trí Nhân.
Ai giúp nàng điều tra tung tích con ngựa?
Hồ Trí Nhân.
Lúc chuyện bắt cóc xảy ra ai là người không đuổi theo hai kẻ kia để bọn họ trốn thoát?
Hồ Trí Nhân.
Ai sắp xếp cho nàng ở căn phòng có vấn đề?
Vẫn là Hồ Trí Nhân.
Tất cả câu trả lời đều hướng về một người.
Tạ Trường Yến đứng ngồi không yên.
Hắn muốn làm gì? Hắn muốn cái gì? Nếu chỉ nhắm vào nàng thì đâu cần hao tâm tổn trí như thế, nàng vừa không biết võ công vừa không có quyền thế, điểm khác biệt so với người khác là Yên vương hơi bận lòng đến nàng thôi...
Đợi đã! Bệ hạ!
Mục đích của đối phương là bệ hạ sao?
Tạ Trường Yến nhanh chóng sắp xếp lại toàn bộ những chuyện xảy ra, cuối cùng kết luận mọi thứ bắt đầu từ Ẩn Châu mà ra.
Ẩn Châu, sát thủ Ngân Môn bị mắc kẹt trên đảo mười lăm năm bỗng dưng xuất hiện, giết mẹ nàng ngay trước bia mộ của cha, sau đó bị Mạnh Bất bắt giữ, tuy đã bị diệt khẩu nhưng để lại manh mối của Như Ý Môn.
Mà quả nhiên nàng quyết lòng theo đuổi chuyện này đến cùng, dựa theo manh mối trở về Ngọc Kinh, rồi từ Yên vương biết được câu chuyện năm xưa.
Yên vương sớm đã có ý diệt Trình, thêm việc nàng nóng lòng phục thù nên nhanh chóng khởi hành đi Trình quốc.
Nàng ở Trình quốc gần một năm mà chẳng thu hoạch được tin tức gì về Như Ý Môn.
Tổ chức này ẩn mình quá giỏi y như truyền thuyết, một trăm hai mươi năm đủ để nó thay hình đổi dạng, không còn sơ hở.
Nếu như người bắt cóc nàng đêm ấy là Như Ý Môn thì tại sao trước đó không xuất hiện mà phải chọn ngay thời điểm đó?
Phải rồi, thọ yến của Trình vương! Trình vương thọ yến, ba nước sẽ đến chúc mừng, một thời cơ rất tốt.
Nếu nàng gặp chuyện ở Trình quốc vào lúc này, Yên vương rất có thể sẽ đích thân đến đây...
Thế nên, mục đích của bọn là giữ chân mình cho tới khi Yên vương đến Lô Loan.
Nhưng mà, điều khó hiểu nhất là thủ đoạn của bọn họ quá ôn hoà.
Mặc dù nàng hơi tinh ranh một chút nhưng dẫu sao cũng chỉ đơn thân độc mã, còn không biết võ công, đối phương hoàn toàn có thể bắt nàng rồi nhốt lại.
Tại sao phải để Hồ Trí Nhân ra mặt, còn tìm người cải trang thành Tạ Phồn Y, thậm chí mô phỏng bút tích của Tạ Phồn Y?
Trừ phi đối phương muốn mượn cớ này để tuyên cáo một điều gì đó.
Hoặc là...!Tạ Phồn Y thật sự chưa chết.
Nhưng vế sau không có khả năng lắm, nếu tam tỷ tỷ vẫn còn sống thì không có lý do gì không về nhà, không có lý do gì đối phó nàng.
Vậy, nếu là vế trước thì đối phương muốn mượn chuyện của Tạ Phồn Y để nói lên điều gì?
Tạ Trường Yến rất không hiểu.
Nàng nghiến răng, nện một phát lên giường.
"Nhìn không ra nước cờ của đối thủ, đợi.
Nhìn ra nước cờ của đối thủ, càng phải đợi."
"Đừng nóng lòng vạch trần, đừng gấp gáp hồi đáp, đừng để đối phương biết con đã phát hiện ra rồi."
"Người không giỏi tài mưu lược như con thì chỉ có thể đợi thời cơ chín muồi mới có tia hy vọng giành chiến thắng."
Nàng đợi.
Tạ Trường Yến cứ nghĩ phải đợi thêm mấy ngày.
Không ngờ hôm sau, tì nữ của Hồ phủ đến thông báo với nàng tất cả đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát về Yên rồi.
Nàng rất ngạc nhiên.
Ngờ vực trong lòng, nàng xách tay nải đi theo tì nữ đến gặp Hồ Trí Nhân.
Hắn thấy nàng đến thì cười nói: "Có một tin vui, thuyền của muội quay lại rồi."
"Nói vậy là Mạnh Bất Ly quay lại rồi?" Hôm qua lúc ra bến cảng thuê thuyền, nàng tìm khắp một vòng không tìm thấy thuyền đỏ của mình, nghĩ chắc Mạnh Bất Ly đã ngồi thuyền về Yên bẩm báo chuyện nàng mất tích với bệ hạ.
Khoan đã, Mạnh Bất Ly trở lại, vậy...!có thể bệ hạ cũng đến rồi!
Bọn họ đợi được đối tượng thật sự của mình nên phải tiến hành bước tiếp theo rồi!
Cõi lòng Tạ Trường Yến nặng trĩu nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra, nàng vui mừng nói: "Thế còn chờ gì nữa? Mau đưa ta đi gặp huynh ấy! À, khoan khoan, ta để quên một thứ, quà chuẩn bị cho mèo của huynh ấy á mà, ta quay về lấy ngay."
Tạ Trường Yến lấy cớ về phòng, ngắt bừa vài sợi dây thừng mang theo.
Ở trên xe, nàng vừa cười híp mắt vừa thắt dây, nói với Hồ Trí Nhân: "Con mèo đó lười lắm,