* Tại phòng của cô
- Vợ ơi vợ đang làm gì đấy ?
- Nhìn mà không thấy sao ? Đang cất quần áo
- Để chồng giúp vợ cất
- Không cần đâu
- không sao chồng làm được mà
- Đã bảo là không cần rồi mà
- Vợ ... vợ mắng chồng ( anh rơm rớm nước mắt )
- Tôi ..... tôi không cố ý
- Vậy để chồng cất quần áo cho vợ nha
- Được rồi cất thì cất tôi không nói lại được anh
- ...........
* 1 lúc sau
- Trời ơi anh làm gì với quần áo của tôi thế này
- Thì chồng cất quần áo hộ vợ mà
- Cất cái gì mà cất anh nhìn xem quần áo nhàu hết trơn rồi không những thế còn lộn xộn như đống rẻ lau
- Chồng chẳng qua là muốn giúp vợ thôi mà
- Anh giúp như thề thà không giúp còn hơn . Anh càng giúp tôi , tôi càng khổ
Nghe thấy cô nói thế anh lủi thủi đi đến góc phòng ngồi úp mặt xuống đất lẩm bẩn :" chồng giúp vợ , vợ không khen thì thôi còn mắng chồng nữa ". Cô thấy vậy liền nghĩ :" có lẽ là mình hơi quá đáng thật , người ta là công tử nhà giàu có bao giờ làm mấy việc như vậy đâu , vậy mà mình còn trách người ta " . Nghĩ xong cô quyết định xin lỗi anh cô lững