ghê tởm đó Ngay cả Lý Hán Chí đứng bên cạnh quan sát, cũng hơi nhíu mày.
Rõ ràng là anh ta cũng không nghĩ đến tình huống hiện tại.
Lúc này, Lý Hán Thần đã đứng sau lưng Lý Phi.
Mà Lý Phi lại làm một động tác rất tùy tiện.
Cậu ta đánh một vòng tròn trong không khí.
Vòng tròn này lại đập thẳng vào mũi Lý Hán Thần.
Máu đỏ tươi chảy ra từ lỗ mũi của Lý Hán Thần.
Lý Hán Thần ngay lập tức ôm lấy mũi và nhảy dựng lên cao.
Sau khi tiếp đất, anh ta nhìn chằm chằm vào Lý Phi với vẻ không thể tin được.
"Tại sao? Tại sao mày lại có thể tìm được vị trí của tao? Tốc độ của tao rõ ràng là nhanh hơn mày!" Lý Phi nhìn Lý Hán Thần nói một cách dửng dưng.
"Chú tôi nói rằng mấy chiêu thức con cháu thế gia học đều chỉ là khoa chân múa tay thôi".
"Chỉ ưa làm mấy trò lén lút".
"Vậy nên cho dù anh có nhanh cỡ nào, cho dù võ công của anh có cao đến đâu".
"Tất cả đều mang theo thói quen đánh lén phía sau".
"Chỉ cần tôi cảm nhận được khí tức trên lưng, là đã có thể biết được vị trí của anh rồi".
"Lý Phong! Lại là thằng Lý Phong ghê tởm đó!" Lý Hán Thần gầm lên một tiếng.
Anh ta hóa ngay thành một đường thẳng lao về phía Lý Phi.
"Mày chết đi!" Lần này, Lý Hán Thần không còn sử dụng kỹ xảo nữa.
Thay vào đó, anh ta dùng tốc độ và sức mạnh của bản thân để lao về phía Lý Phi.
Lúc này, ánh mắt của bảy trưởng lão đồng thời sáng lên.
Mà người đã khiến họ bày ra biểu cảm này.
Không phải là Lý Hán Thần.
Mà là Lý Phi.
Bởi vì vào lúc này, Lý Phi đã xuất một chiêu mở đầu.
Chiêu mở đầu này rất giống với Du Long chưởng mà Lý Hán Thần sử dụng vừa rồi.
Nhưng điểm khác biệt là tuy chiêu thức ban đầu có phần giống nhau.
Nhưng tư thế đứng tấn của hai người khác nhau.
Lúc này, Lý Phi chân đạp Âm Dương, hai tay mở ra.
Đây là động tác thủ thế chuẩn của Du Long Bát Quái Chưởng.
"Du long Bát Quái Chưởng!?" Ngay cả trưởng tộc Lý Thiên Sách cũng không khỏi thán phục khi nhìn thấy Lý Phi bày ra tư thế này.
Ngay khi Lý Thiên Sách định đưa ra lời cảnh báo với Lý Hán Thần.
Lý Phi đang đứng yên bất động chợt ra tay.
Chỉ nghe Lý Phi gầm lên trong không khí: "Du Long Bát Quái, sáu mươi bốn chưởng!" Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói công kích của Lý Phi.
Lý Thiên Sách lập tức cảnh cáo Lý Hán Thần: "Mau tránh ra".
"Bùm!" Tuy nhiên, Lý Hán Thần, người dùng toàn lực lao về phía Lý Phi, tránh không kịp nữa.
Hàm của Lý Hán Thần ngay lập tức bị đánh trúng.
Lực đánh mạnh đến mức khiến Lý Hán Thần bị đánh bật khỏi mặt đất.
"Bùm bùm…" Hơn nữa, Lý Phi đã lấy Lý Hán Thần làm trung tâm của Bát Quái, đánh liên tiếp sáu mươi chưởng! Mỗi lần Lý Phi tung chưởng đều nhằm vào điểm yếu của Lý Hán Thần.
Vì vậy, người ta chỉ nghe thấy Lý Hán Thần hét hết tiếng này đến tiếng khác.
Khi Lý Phi dừng lại, Lý Hán Thần đã ngã quỵ xuống đất.
Cơ thể anh ta bị đánh đến mức giống hệt một quả bóng xì hơi.
Toàn thân bầm đen, bộ mặt sưng đỏ.
Bây giờ anh ta, đừng nói là đứng dậy và chiến đấu với Lý Phi một lần nữa.
Ngay cả sức lực để cầu xin lòng thương xót cũng không còn nữa.
Lý Hán Thần có thể giương đôi mắt vô hồn lên nhìn Lý Phi.
Anh ta không dám tin, anh ta không thể tin được.
Anh ta không bao giờ ngờ được sẽ có sự tình hôm nay.
Trước đây, Lý Phi chỉ là một con chó bị anh ta giẫm dưới chân.
Nhưng bây giờ, Lý Phi đã đứng sừng sững trước mặt anh ta.
Lý Phi đã trở thành một ngọn núi mà Lý Hán Thần sẽ không bao giờ có thể trèo qua được.
Lý Hán Chí lập tức chạy đến chỗ Lý Hán Thần, ôm lấy đứa em không còn chút sức lực nào vào lòng.
Anh ta nhìn thẳng vào Lý Phi bằng ánh mắt cay độc.
Lý Hán Chí lạnh lùng nói: "Rồi tao sẽ trả lại hết những gì mày đã làm với em tao hôm nay".
"Trả gấp mười,