mạng Hứa Hạo Nhiên thản nhiên nói: "Sao tôi lại không nhìn thấy chứ?" "Nhìn tướng tá anh bỉ ổi thế này, không thấy mới lạ đấy".
"Người anh em, mùi vị gạch anh tôi chuẩn bị cho anh thế nào? Có đập gãy hàm răng của anh không?" Gã áo đen lập tức giãy khỏi tay của Hứa Hạo Nhiên.
Hắn ta lóe thành một cái bóng đen, lao về phía cửa sổ định bỏ trốn.
Nhưng ngay khi hắn ta vừa nhảy đến chỗ cửa.
Có một bàn tay từ phía sau thò tới tóm chặt lấy cổ hắn ta.
"Anh hùng xin tha mạng, anh hùng xin tha mạng".
Hắn ta vội vàng xin tha.
"Chúng tôi chỉ là hạng tiểu yêu bình thường thôi".
"Chúng tôi chưa bao giờ hại người".
"Chỉ dùng cách này để lừa đám thanh niên, sau đó hút chút máu của bọn họ mà thôi".
"Không phải loài người các anh vẫn hay kêu gọi mỗi tháng hiến máu một lần à?" "Giờ coi như hiến máu miễn phí cho chúng tôi đi".
Lý Phong tiện tay ném người đàn ông xuống bên cạnh người phụ nữ đồ đỏ, trịch thượng nhìn bọn họ.
Hứa Hạo Nhiên nghe gã áo đen nói thế, thấy có vấn đề.
Cậu ta vội vàng quay đầu nhìn Lý Phong hỏi: "Anh rể ơi, hắn ta nói thế nghĩa là sao?" "Chẳng lẽ hai người bọn họ là quỷ hút máu từ nước ngoài đến à?" "Ôi, thế giới này có quỷ hút máu thật á?" "Vậy có phải có cương thi không? Còn có người sói nữa?" Hứa Hạo Nhiên trẻ trâu cảm thấy rất hưng phấn.
Lý Phong đá cậu ta một cái nói: "Hiện tại thì bọn họ không phải từ nước ngoài đến mà là mấy tiểu yêu của nước ta?" "Yêu á?" Hứa Hạo Nhiên trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào hai người trước mắt.
"Đúng là nhìn thôi thì không biết, em thấy bọn họ chả khác gì người thường chúng ta cả".
"Em nhìn không ra vì em không đủ năng lực".
"Nữ là một con hồ ly thành tinh, nam chắc là một con dơi".
"Hồ ly tinh á! Ôi trời! Hóa ra truyền thuyết là có thật".
"Hồ ly tinh toàn là đại mĩ nữ thôi".
Vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên hưng phấn nói với Lý Phong: "Anh rể ơi, trên đời này có yêu tinh thật à".
"Có thì có, nhưng số lượng không nhiều lắm".
"Không gian bọn họ sinh sống đa số đã bị con người chiếm lấy".
"Giờ một là chúng trốn ở nơi rừng sâu, hai là trốn ở một nơi đặc thù nào đó, sống qua ngày thôi".
"Cũng có mấy tiểu yêu giống như bọn họ, sống cùng loài người".
"Người bình thường sẽ không biết sự tồn tại của bọn họ".
"Bởi vì bọn họ đã hòa nhập vào xã hội này rồi".
"Có khả năng ông già ban ngày cùng em ăn bánh quẩy uống sữa đậu nành là một con yêu quái thực lực rất mạnh".
Gã áo đen thở dài một hơi nói với người phụ nữ đồ đỏ bên cạnh.
"Tại cô cả, vừa nãy tôi đã nói người đàn ông này không giống người thường, chúng ta không nên chọc vào anh ta rồi".
Người phụ nữ đồ đỏ trách móc hắn ta.
"Có đéo ý! Rõ ràng vừa nãy anh bảo máu của anh ta uống sẽ ngon lắm".
"Máu của anh ta chắc chắn là ngon, nhưng ai biết thực lực của anh ta mạnh như vậy?" "Vừa nãy anh ta ra tay tôi còn không cảm nhận được gió, quá nhanh".
Người phụ nữ hét lên: "Đó là vì thực lực của anh quá yếu".
Vẻ mặt hắn ta nhăn nhó.
"Trời ạ, tôi là dơi, tôi có sóng siêu âm".
"Lúc anh ta ra tay, sóng siêu âm của tôi còn không cảm ứng được gì nữa là".
"Tốc độ của anh ta đã vượt qua sóng âm, cô có biết không?" Lý Phong nhìn hai con yêu quái sắp lao vào đánh nhau, nói: "Hai người muốn sống không?" Đôi này nghe thấy thế thì gật đầu lia lịa.
"Muốn! Cực kì muốn!" Con dơi vội vàng cầu xin Lý Phong tha cho: "Anh Phong ơi, tôi chỉ là một tiểu yêu thôi, tôi thật sự chưa từng hại người".
"Anh tha cho chúng tôi đi".
"Tôi hứa từ giờ trở đi, sẽ không bao giờ!
đi hút máu người khác nữa".
"Cùng lắm là tôi đi trộm chút máu trong bệnh viện,