Sau khi Hứa Hạo Nhiên lên, lại phàn nàn với Lý Phong: "Anh làm gì vậy? Tôi muốn xuống cứu người, em họ của tôi ở dưới nước kìa".
Hứa Hạo Nhiên cuống lắm rồi, nhưng lúc này Lý Phong lại lấy trong túi ra một lọ thuốc nhỏ mắt đưa cho Hứa Hạo Nhiên.
"Cái này là cái gì?" "Giờ tôi không cần thuốc nhỏ mắt, mắt tôi vẫn ổn".
"Cậu nhỏ hai giọt vào mắt đi rồi biết".
Hứa Hạo Nhiên sửng sốt trong giây lát.
Con ngươi khẽ đảo, sau đó lập tức nhận lấy thuốc nhỏ mắt từ tay Lý Phong, nhỏ hai giọt vào mắt mình.
Thuốc nhỏ mắt này khi bóp ra sẽ hơi dính, giống như gel lô hội.
Nhưng sau khi nhỏ vào mắt, nó mang lại cho Hứa Hạo Nhiên một cảm giác rất mát, như thể có bạc hà bên trong vậy.
Sau khi Hứa Hạo Nhiên nhỏ thuốc nhỏ mắt, cậu ta nhìn xuống giếng.
Sau khi nhìn, Hứa Hạo Nhiên lập tức bị sốc.
"Đậu má!" "Chuyện gì vậy!?" Lúc này, hình ảnh mà Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy hoàn toàn khác với vừa rồi.
Vừa rồi Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy Liễu Noãn Noãn nhảy xuống giếng, bên trong đầy nước, một khi rơi xuống thì một lúc sau sẽ chìm nghỉm luôn.
Nhưng bây giờ, cái giếng mà Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy lại hoàn toàn khô cạn.
Hơn nữa giếng này rất sâu, sau khi người nhảy xuống dù không chết cũng bị gãy xương! Quan trọng hơn, có một vài cành cây sắc nhọn được cắm dưới đáy giếng.
Hứa Hạo Nhiên dụi mắt, dụi ba lần liên tiếp, rồi nhìn lại ba lần.
Phát hiện mình không nhìn nhầm.
Giếng quả đúng là khô cạn.
Cậu ta vỗ vỗ ngực, sợ hãi nói.
"Trời ơi, nếu cứ vậy mà nhảy xuống, thì tôi sẽ thành thịt cừu xiên que mất!" Hứa Hạo Nhiên bây giờ cảm thấy sợ hãi tột cùng.
Nhưng đồng thời, cậu ta cũng không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này.
Hứa Hạo Nhiên nhìn Lý Phong bên cạnh vội hỏi.
"Đại ca, như này là như nào?" "Tại sao vừa nãy tôi rõ ràng nhìn thấy em họ nhảy xuống?" "Mà bây giờ lại không thấy đâu nữa?" "Hơn nữa trong giếng vốn có nước, sao bây giờ lại khô cạn?" Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên: "Buổi tối ra ngoài đi dạo".
"Nếu nhìn thấy một người quen, hãy chào người đó ở một khoảng cách nhất định".
"Nhưng đừng gọi tên đầy đủ của người ta, chỉ gọi biệt danh hoặc nickname của người ta là được".
"Nếu người đó đáp lại cậu, rồi quay đầu lại thì cậu hãy tiếp tục nói chuyện với họ".
"Nếu người đó không quan tâm đến cậu, thì cậu cũng không cần quan tâm đâu".
Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên: "Đi thôi, nơi này không thích hợp cho cậu ở lại đâu".
Mấy câu này không cần nói ra, Hứa Hạo Nhiên trong lòng cũng biết chút chút.
Cậu ta biết rằng mình đã gặp phải ma rồi.
Hứa Hạo Nhiên đi theo Lý Phong ra khỏi sân.
Khi bước ra khỏi cánh cửa đổ nát, đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua sau lưng.
Khi Hứa Hạo Nhiên quay đầu lại, cậu ta thấy em họ mình đang đứng cách sân không xa.
Cô ấy vẫn quay lưng lại với Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên đã ghi nhớ những gì Lý Phong nói vừa rồi.
Cậu ta cố ý gọi biệt danh của Liễu Noãn Noãn.
Khi Liễu Noãn Noãn còn nhỏ, cô ấy và Hứa Hạo Nhiên thường chơi cùng nhau.
Bởi vì Liễu Noãn Noãn khi còn nhỏ rất nghịch ngợm, lại còn rất hiếu động nữa.
Hứa Hạo Nhiên đã đặt cho cô ấy một biệt danh.
Hứa Hạo Nhiên gọi Liễu Noãn Noãn nhiều lần từ một khoảng cách nhất định.
Nhưng Noãn Noãn không đáp lại.
Sau khi gọi vài lần, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy sởn cả gai ốc.
Cậu ta nhanh chóng quay người đi về phía nhà bà ngoại.
Vừa đi được vài bước, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi tên mình.
Hơn nữa còn gọi tên đầy đủ của cậu ta: "Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Nhiên".
Ngay khi Hứa Hạo Nhiên định đáp lại, Lý Phong đặt tay lên cánh tay Hứa Hạo Nhiên và vỗ nhẹ.
"Hãy nhớ những gì tôi đã nói trước đây, ở nông thôn hoặc ở mấy nơi xa xôi vắng vẻ".
"Khi cậu nghe thấy ai đó gọi tên mình, nếu không chắc chắn đối phương là ai thì đừng trả lời".
Nói xong, Lý Phong cất bước rời đi.
Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng bước theo bước chân của anh.
Hứa Hạo Nhiên hỏi Lý Phong: "Đây rốt cuộc là chuyện gì thế?" "Nếu tôi đáp lại thì sao?" Lý Phong bình thản nhìn Hứa Hạo Nhiên cười nói.
"Trên đời này không tự nhiên mà có nhân, cũng không tự nhiên